Ông nhập vào tôi, và nói rõ ràng rằng: “Bố vui lắm, giờ không còn đau đớn nữa, bố đã thoát khỏi địa ngục, là nhờ con đã đọc Kinh hồi hướng cho bố”.
Là người có chút cảm ứng về tâm linh, tôi từ trước đến nay đã rất tin tưởng vào sự sống sau cái chết. Tuy nhiên, cơ duyên đến với Phật Pháp thì cũng mới bắt đầu từ tháng 03/2021, nghĩa là mới hơn 05 tháng nay thôi.
Tôi tên là Đặng Thị Thế, hiện nay đang sống tại quận Bắc Từ Liêm, Hà Nội. Từ khi tìm hiểu về đạo Phật, tôi bắt đầu tụng kinh, niệm Phật và trì chú Dược Sư. Rồi tôi đọc Kinh Địa Tạng. Khi đọc, tôi đã nhận ra rất nhiều tội lỗi mà mình mắc phải trong đời.
Bình thường nếu không đọc, có lẽ tôi cũng chẳng hay biết, nhiều việc mình làm hóa ra lại chính là tội rất lớn. Soi chiếu lại, tôi cũng nhận ra cả những lỗi lầm của người thân trong gia đình mình. Cảm thấy vô cùng lo lắng, tôi phát tâm trì tụng 7 biến Kinh Địa Tạng để hồi hướng cho người thân và chúng sinh trong khắp pháp giới. Cứ như vậy mà hành trì.
Một ngày, tôi trở về quê ngoại. Vốn là người hay có những cảm ứng tâm linh, từ trước đến nay, tất cả người thân đã mất đều hay nhập vào tôi để nói chuyện. Và lần này chính là bố đẻ của tôi.
Bố tôi đã mất từ năm 2018. Khi còn sống, ông từng làm nghề mổ lợn được ba-bốn năm, mỗi ngày ông mổ đều đặn một con lợn. Tính ra số lượng rất nhiều, trên cả ngàn con. Bản thân tôi cũng chẳng biết được, sau khi chết đi, ông ra sao, thác sinh về cõi nào? Lần này, ông nhập vào tôi, và nói rõ ràng rằng:
“Bố vui lắm, giờ không còn đau đớn nữa, bố đã thoát khỏi địa ngục, là nhờ con đã đọc Kinh hồi hướng cho bố”.
Nghe thấy vậy, tôi vui mừng khôn xiết. Tuy ông phải chịu đau khổ như thế, nhưng may quá, nay ông đã được thoát khỏi cảnh giới đó rồi.
Vậy đấy, bản thân tôi trước đây cũng không bao giờ nghĩ rằng cha mình sau khi chết đi, lại phải vào địa ngục.
Chúng ta ai cũng tưởng mình sống như vậy là đủ “tử tế” rồi. Chúng ta yêu thương gia đình, chăm chỉ làm ăn, hiếu thuận với cha mẹ. Nhưng có ai ngờ đâu, động vật cũng là chúng sinh bình đẳng như con người. Chúng ta hại nó để nuôi thân, nuôi gia đình, mà không mảy may nghĩ tới chúng, gia đình chúng. Như vậy có phải quá bất công hay không?
Thử nghĩ xem. Ta bị đứt tay một chút, chảy một ít máu, có xót hay không? Có đau hay không? Mà ta nỡ lóc da, xẻ thịt, giết hại mạng sống của chúng vô cùng tàn nhẫn như thế. Chúng cũng có tình cảm, cũng biết đau, biết khổ, hệt như con người mà thôi.
Hoàn cảnh của cha tôi chính là hồi chuông cảnh tỉnh cho những ai còn đang hành nghề đồ tể sát sinh. Hãy bỏ ngay công việc ấy, để tránh tai họa sau này.
Nhân tiện hôm đó, tôi hỏi bố thêm về anh trai ruột của mình. Anh trai tôi mất năm 2000, trước cả bố tôi 18 năm. Anh ấy do vô minh đã uống thuốc tự tử mà chết. Và bố tôi trả lời rằng:
“Anh vẫn còn phải chịu khổ chưa được thoát ra”.
Tôi khi tụng kinh, niệm phật, có hồi hướng cho tất cả người thân, nhưng vì sao cha tôi đã thoát cảnh khổ, mà anh trai tôi thì chưa? Có phải do anh tôi nghiệp nặng hơn cha mình hay không?
Thực ra quy luật nhân quả vẫn luôn vận hành công bằng và đầy đủ, không mảy may thiếu sót. Không đơn giản để những phàm phu như chúng ta có thể vạch ra cụ thể chi tiết. Trừ các vị cao tăng đắc đạo, có túc mạng thông, mới có thể quán sát hết mọi diễn tiến trong cuộc đời của một người qua nhiều kiếp, để biết chính xác “cái nhân nào” đã tạo ra “cái quả nào”.
Cũng có thể nghiệp của anh tôi nặng hơn. Nhưng không phải vì tội tự tử nặng hơn tội sát sinh. Nghĩ vậy thì phiến diện quá, nặng hay nhẹ hơn còn phụ thuộc vào yếu tố số lượng, chất lượng và mục đích của hành vi. Bởi một chúng sinh có biết bao nhiêu “cái nghiệp” cần phải trả, đâu phải chỉ có một tội lỗi thôi đâu.
Cũng có thể không phải do nghiệp của anh tôi nặng hơn. Mà có thể vì cái duyên giữa “cha-con” thường lớn hơn nhiều so với cái duyên “anh-em”, nên cha tôi nhận được lượng công đức nhiều hơn anh trai tôi. Vì vậy mà cha được thoát ra trước.
Tôi là người đã lập gia đình, lại vừa sinh 3 bé liên tiếp, rất bận rộn chăm sóc các con, thời gian không có nhiều. Thêm nữa, chồng tôi lại phản đối việc tôi tu tập, nên công phu của tôi gặp nhiều trở ngại. Nhưng không vì vậy mà tôi nản lòng.
Thương anh trai, cứ có thời gian rảnh, là tôi đi lên trên tầng lầu để tụng kinh, niệm Phật, hồi hướng cho anh trai sớm siêu thoát. Trước kia tôi hồi hướng cho tất cả người thân và chúng sinh khắp pháp giới, nhưng nay, vì muốn anh sớm thoát khổ, tôi chỉ hồi hướng cho một mình anh thôi.
Vì với một lượng công đức cố định, nếu tôi hồi hướng cho nhiều đối tượng, lượng công đức đó sẽ được chia nhỏ ra. Như vậy thì anh tôi sẽ lâu được siêu thoát. Nên thời gian đó, tôi quyết định chuyên tâm hồi hướng cho riêng anh.
Trong quá trình tìm hiểu Phật Pháp, tôi biết đến Facebook của anh Quang Tử, thường đăng rất nhiều bài về kiến thức Phật Pháp và hướng dẫn tu tập. Tôi đã đọc gần hết các bài trên đó. Trong đó có bài “Nghi thức sám hối và cầu siêu cho oan gia trái chủ”. Tôi thấy rất hay và quan trọng, nên tôi có làm một buổi nghi lễ sám hối oan gia theo cách Quang Tử hướng dẫn.
Thật ngạc nhiên và bất ngờ. Ngay trong buổi lễ sám hôm đó, vong linh của các oan gia đã ứng vào thân tôi. Tôi nghe được lời họ nói. Thậm chí họ còn khóc và lạy Phật. (Tôi chỉ có ảnh của Ngài Địa Tạng Bồ tát).
Cũng may, oan gia của tôi không có oán thù quá nặng, họ dễ dàng tha thứ, không những không làm gì tôi cả, thậm chí họ tỏ ra rất hoan hỷ, vui mừng chào tôi để đi.
Cũng ngay trong buổi sám hối đó, vong linh của con trai tôi đã nhập lên. Tôi do vô minh ngu si, cũng đã một lần phá bỏ một thai nhi bé trai từ trong thai. Hôm đó, con lên và nói tha thứ cho tôi, và con rất thương tôi.
Tôi vui mừng lắm. Vì sự sám hối ăn năn thực sự của mình đã cảm ứng được tới các oan gia trái chủ như vậy ngay trong buổi đầu tiên.
Nửa tháng sau, chẳng hiểu vì lý do gì, tự nhiên tôi rất thích trì chú Vãng Sanh. Vậy là tôi trì 108 biến chú. Khi tôi trì gần hết, thì các oan gia trái chủ cũng ứng vào tôi và tỏ ra rất vui vẻ, hoan hỷ.
Thời gian trôi qua, tôi vẫn kiên trì tinh tấn tu tập. Mỗi ngày tôi lạy 108 lạy để sám hối, 21 biến chú Đại Bi, và niệm 1080 danh hiệu Ngài Địa Tạng Vương Bồ Tát.
Cứ đến 10 ngày thập trai, tôi lại tụng kinh Địa Tạng. Vào ngày 14 và 28 thì tôi trì chú Diệt Định Nghiệp “ÔM P’RA MA NI ĐA NI XOA HA”. Đấy là công phu hành trì của tôi muốn chia sẻ cùng các bạn.
Tôi còn một nỗi khổ tâm nữa. Các bạn biết đó, trẻ con thì hay nghịch ngợm, thường không chịu học hành cho đàng hoàng. Mỗi khi dạy con học, tôi đều vô cùng giận dữ, bực tức. Cáu lên là tôi đánh con. Biết rằng như vậy là không nên, nhưng tôi không biết làm sao để kiềm chế được. Thật sự, tôi khổ tâm lắm. Tôi có hỏi anh Quang Tử xin ý kiến. Anh phân tích cho tôi rằng:
“Bản chất của sự nổi nóng, sân hận chính là “CẢM THẤY KHÓ CHỊU KHI SỰ VIỆC KHÔNG ĐÚNG THEO Ý MÌNH”. Vậy thì chỉ có cách là hãy giảm cái kì vọng đó xuống. Không nên mong đợi vào con quá nhiều. Bạn nên chấp nhận rằng hiện thực không thể như ý mình được.
Khi chấp nhận thực tại rồi, thì tâm của chúng ta sẽ bình tĩnh trở lại. Tâm bình tĩnh rồi, chúng ta sẽ sẵn sàng chấp nhận rằng con mình không quá giói cũng chẳng sao, nó vẫn là con mình đó thôi. Nhiều người sinh con ra, đứa trẻ còn bị dị tật, bị thiểu năng, họ cũng còn chấp nhận được cơ mà, huống chi con mình vẫn may mắn hơn rất nhiều”.
Vậy đó, hãy giảm kì vọng trong bạn, tự buông cái “ý muốn” của mình đặt lên con cái. Tự nhiên sẽ bớt nóng nảy thôi. Bình tĩnh dạy con học, cố gắng được đến đâu thì được, ấy vậy có khi còn hiệu quả hơn lúc ta sân hận rất nhiều.”
Từ đó, tôi quyết định buông bỏ cái ham muốn của bản thân, không còn kì vọng quá lớn, đến nỗi gây áp lực cho con nữa. Mỗi lần tôi nổi nóng là tôi lại niệm Phật, để tự trấn an mình. Quả nhiên, nghe theo lời hướng dẫn đó, chỉ một thời gian ngắn sau, cơn nóng đã giảm đến 90%. Gia đình ít khi còn ồn ào vì chuyện dạy con học nữa.
Với con mắt phàm phu của chúng ta, cuộc sống này đôi khi trông như vậy mà không phải vậy. Mắt ta không nhìn thấy cõi giới khác, không có nghĩa là cõi đó và chúng sinh nơi đó không tồn tại. Các bạn tụng kinh, trì chú, niệm phật … mắt ta không thấy những sự thay đổi ngay tức khắc hiển hiện lên, không có nghĩa là không có gì thay đổi. Thực tế nhờ sự tu tập của chúng ta, mà rất nhiều chúng sinh cõi vô hình được nhiều lợi lạc. Câu chuyện của tôi chính là một minh chứng rõ ràng.
Phật Pháp thật tuyệt vời, giống như chìa vạn năng, không chỉ giúp con người ta có được một con đường hướng về nẻo thiện, mà còn giải quyết rất nhiều khó khăn trong cuộc sống, từ những người đang sống đến những người đã khuất, đều được hưởng vô vàn lợi ích vi diệu. Thật may mắn cho những ai có duyên, sớm biết tìm về nương tựa nơi những lời dạy của Phật Pháp.
(Tĩnh Như, viết lại từ lời kể của Đặng Thị Thế)!