Chính bản thân cô lúc này cũng sinh tâm giận hờn, thất vọng, oán thán tại sao Ngài từ bi cứu khổ cứu nạn bao người, mà lại chẳng đoái hoài gì tới cô.
“Quán Thế Âm Bồ Tát Đại Từ Đại Bi Cứu Khổ Cứu Nạn. Vậy tại sao Ngài không đáp ứng lời thỉnh cầu của con?”
Nhiên ngửa mặt lên, đôi mắt xa xăm nhìn bầu trời xanh thăm thẳm, thốt lên những lời lẽ đầy bất lực. Cái tâm niệm ngu si khờ dại ấy cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí Nhiên suốt mấy ngày qua. Công việc thì không có, thất nghiệp cũng đến cả năm trời, ăn không ngồi rồi, vui chơi lêu lổng khiến Nhiên cảm thấy uể oải chán trường. Cô muốn tìm một công việc nào đó ổn định hơn để nuôi sống bản thân, cũng là đỡ mang tiếng lớn ngổng ngồng rồi còn ăn bám cha mẹ.
Tên đầy đủ cha mẹ đặt cho cô là Nguyễn Thị Ngọc Nhiên, sinh năm 1992, ở Cam Lâm, Khánh Hòa. Sau mấy lần gặp tai nạn, nhưng đều nhờ niệm Phật mà được thoát chết hy hữu, tín tâm của Nhiên với Phật Pháp, Tam Bảo càng thêm sâu chắc.
Nhiên trước kia từng có bốn năm ròng rã làm nghề gõ đầu trẻ, đây đúng là một công việc lương thiện giúp ích cho đời. Ấy thế nhưng cuộc sống chật vật vất vả khiến đồng lương nhà giáo không đủ trang trải cuộc sống, chưa kể cống hiến cho ngành đã bốn năm có lẻ mà cô vẫn chưa được nhận vào biên chế Nhà Nước làm Nhiên vô cùng bất mãn.
Công việc cứ bấp bênh như vậy khiến cô quyết định bỏ nghề và chính thức thất nghiệp vào năm 2017, ở nhà ăn bám cha mẹ hơn một năm chứ chả ít gì.
Ngày ngày đi ra đi vào, lại nghe bố mẹ thúc giục kiếm công việc mới, hàng xóm xung quanh thì xì xào bàn tán không hiểu sao cả ngày cả tháng chỉ thấy con bé Nhiên quanh quẩn ở nhà, chẳng chịu làm ăn. Những lời xì xầm đó khiến cô không được yên thân, ngày đêm ủ dột, đôi lúc vì quá bức bách cũng to tiếng giận hờn với cha mẹ. Mà nào có phải Nhiên không muốn đi làm, chẳng qua vì cô tìm việc mãi mà chưa có ai nhận đấy thôi.
Nhàn rỗi quá nên suốt một năm lêu lổng cô đâm ra chơi bời suốt, mải ăn chơi đến đỗi quên béng luôn cả việc tu tập. Hồi đó Nhiên vẫn còn ăn mặn, chỉ nhằm ngày rằm mới chịu ăn chay. Chả những thế, những ngày còn lại thì Nhiên tha hồ ăn vô số các loại hải sản cho thỏa mãn cái mồm mà không mảy may động tâm sám hối. Cứ thế trượt dài, Nhiên còn không kiểm soát được bản thân, phạm giới nhiều lần, tuy không gây ảnh hưởng đến ai, nhưng chính những nghiệp bất thiện này đã ăn mòn dần phước báo, khiến cuộc đời cô đã bấp bênh lại ngày càng bi đát.
Ăn chơi là vậy, nhưng Nhiên cũng không khỏi sốt ruột với sự vô công rồi nghề của mình. Cô kiên trì rải hồ sơ xin việc khắp nơi, đủ mọi vị trí ngành nghề, chẳng việc gì làm cô ngán cả. Thế nhưng kì lạ là không một nơi nào nhận cô, kể cả vị trí rửa chén bát hay dọn dẹp công trình cũng không tới lượt cô được nhận. Kì lạ thế chứ lại. Nhiên cứ hoang mang mãi không hiểu nguyên do vì đâu.
Quá bất lực và chán nản, Nhiên vận quần áo chỉnh tề, trang nghiêm đứng chắp tay cung kính trước bàn thờ Phật, cầu xin Đức Quán Thế Âm Bồ Tát gia hộ cho cô tìm được việc làm. Cứ một hai ngày Nhiên lại cầu xin một lần như vậy. Thế nhưng một tháng, rồi hai tháng trôi qua, mọi thứ vẫn y nguyên, chẳng có chút khởi sắc nào. Chính bản thân cô lúc này cũng sinh tâm giận hờn, thất vọng, oán thán tại sao Ngài từ bi cứu khổ cứu nạn bao người, mà lại chẳng đoái hoài gì tới cô.
Một hôm cũng như mọi ngày, Nhiên không có việc gì làm, buồn chán quá liền mò mẫm lên mạng gõ vài thứ linh tinh ra đọc để giết thời gian. Vô tình trên dòng tin tức hiện ra bài giảng của một vị thầy, với nội dung đại thể: “Tại sao có người cầu Quán Thế Âm Bồ Tát thì được linh ứng, có người thì không?”
Trong bài giảng, vị thầy có nhắc đại chúng cần phải biết tích lũy phước báu như hiếu dưỡng cha mẹ, phóng sinh, ăn chay, tu tập, làm việc thiện lành v.v. có vậy mới mong được cảm ứng. Từng lời từng chữ như xoáy sâu vào tâm can, Nhiên dần thức tỉnh và tự hiểu lý do tại sao mình tìm mãi chẳng được việc, cầu xin Ngài cũng chẳng được như ý.
Vốn dĩ Nhiên đâu có biết tiếc phước báu của mình. Một mặt việc thiện thì lười làm, không tích tũy được thêm chút phước nào, mặt khác thì tiêu tốn phước đang có vào những việc ăn chơi vô bổ. Phước báu chính là thứ tài sản quý giá đi theo chúng ta suốt từ kiếp này sang kiếp khác. Vì vậy chẳng những nên biết tiết kiệm Phước mà cần phải bồi đắp thêm cho Phước ngày càng lớn, như vậy mới mong hiện tại và tương lai được tốt đẹp.
Bài giảng của vị thầy đó như cái tát vả thẳng vào sự ngu si của Nhiên. Cô liền tỉnh ngộ và sám hối cái tâm niệm oán thán các Ngài của mình. Thực ra các Ngài với tâm từ bi rộng lớn như biển cả bao la sẵn sàng đưa tay cứu vớt chúng sinh chẳng hề phân biệt. Cái chính là chúng sinh có chân thành muốn được thoát khổ mà vươn tay lên bấu víu hay không.
Nhiên hiểu ra suốt một năm vừa qua cô đã buông thả bản thân chạy theo sự cám dỗ của những thứ xấu ác, việc thiện thì chẳng làm, tâm tính tham sân si hừng hực, phạm giới chẳng kiêng nể, còn bỏ luôn cả việc tu tập hàng ngày. Sống như vậy thì tâm chân thành ở đâu mà mong được thoát khổ, được tiếp nhận sự từ bi vô biên của chư Phật, Bồ Tát. Các Ngài đã từng giúp Nhiên thoát chết nhiều lần trong gang tấc, ơn ấy chưa đền đáp được, nay đã vội quay lưng.
Mọi thứ đã sáng tỏ trong lòng Nhiên, nhìn lại sự bê tha sa đọa của mình một năm vừa qua, cô trực muốn òa khóc. Nhiên lúc ấy không thể chấp nhận được chính mình, tự lấy tay tát vào mặt mình một cái đau điếng tự trừng phạt bản thân.
Thấy mình quá ngu si, cô ăn năn day dứt ngồi bật dậy khỏi chiếc máy tính, lên bàn thờ Phật thắp nén hương nhang, chắp tay tha thiết sám hối tội lỗi đã gây ra. Trong lòng Nhiên chân thành mong Quán Thế Âm Bồ Tát gia hộ cho cô tìm được việc làm. Phần tiền lương đó, Nhiên nguyện sẽ chia làm bốn phần, một phần báo hiếu cha mẹ, một phần để chi phí sinh hoạt, một phần làm việc thiện phóng sinh cúng dường, một phần tích lũy. Chẳng những thế, Nhiên nguyện từ nay quyết tâm dứt mặn trường chay, cố gắng niệm Phật mỗi ngày.
Với tâm ý chân thành khẩn thiết như vậy, quả nhiên chỉ một hai ngày sau mọi thứ đã khởi sắc khiến Nhiên mừng rỡ vô cùng. Chị đồng nghiệp cũ bất ngờ giới thiệu Nhiên với chồng của cô, nhờ anh giúp Nhiên nộp hồ sơ vào một khu resort nghỉ dưỡng ở Cam Ranh.
Thực ra trước kia Nhiên đã nộp hồ sơ vào resort này ba bốn lần rồi mà chờ mòn mỏi cũng chưa lần nào được mời tới phỏng vấn. Vậy mà lần này bất ngờ thay, vừa nộp hồ sơ xong thì bên nhân sự đã gọi ngay Nhiên tới dự phỏng vấn cùng tám ứng viên khác.
Chắc ai cũng biết để được làm trong một khu nghỉ dưỡng cao cấp dành cho người nước ngoài, yêu cầu nhân viên phải có trình độ tiếng Anh lưu loát, bằng cấp quản trị du lịch, chưa kể tới kinh nghiệm vài năm làm ở vị trí tương đương. Nhìn thấy các ứng viên ai ai cũng kinh nghiệm đầy mình, trong đó có cả cô bạn học ngày xưa của Nhiên.
Cô ấy giỏi tiếng Anh, lại có bằng cấp tương ứng, kinh nghiệm hai năm làm ở vị trí này. Nhìn lại bản thân chẳng đáp ứng được yêu cầu nào, lại thua xa các ứng viên khác, khi đi Nhiên hăm hở nhường nào, thì bây giờ cô chán nản nhường ấy.
“Nhưng thôi đã tới đây rồi thì cứ cố gắng hết sức”.
Gạt bỏ tâm trạng ủ dột, Nhiên xốc lại tinh thần, ngửa mặt lên trời hít một hơi thật sâu, rảo bước vào bàn phỏng vấn. Nhiên không khỏi ngạc nhiên khi chỉ mình cô được phỏng vấn tận ba lần với ba người khác nhau, trong khi tám ứng viên kia vào chưa đầy hai phút đã đi ra hết cả. Tất cả những người đó, gồm cả bạn cô đều lắc đầu ngán ngẩm có vẻ không mấy khả quan cho lắm.
Về phần Nhiên, do tiếng Anh không tốt nên trả lời phỏng vấn tiếng được tiếng không, lắp bắp vụng về, trải qua ba vòng phỏng vấn ra về với tấm bảng đánh giá: chuyên môn còn yếu. Nhiên không khỏi buồn rầu, chả mấy hy vọng vào cơ hội này nữa.
Hai ngày sau, tức ngày 4/12/2018, Nhiên há hốc mồm ngạc nhiên, tự véo vào mặt mình xem đang tỉnh hay mơ khi nhận được thông tin trúng tuyển. Bên đó chỉ tuyển một người duy nhất, và người ấy chính là cô. Nhiên đứng hình một lúc mới vỡ òa sung sướng trong niềm cảm ân sâu sắc đức Quán Thế Âm Bồ Tát đã gia hộ.
Chẳng những thế, trong số tất cả các resort nằm hàng loạt ở khu vực này, chỉ có duy nhất resort đó có chế độ nấu cơm riêng cho người ăn chay trường. Nhiên lại một lần nữa xúc động vì sự sắp xếp của các Ngài để cô có thể thực hiện được lời nguyện ước trường chay của mình.
Đúng là khi tâm ta chân thành sửa đổi, thì mới mong mọi chuyện tốt lành. Không thể đổ tại các Ngài không linh ứng. Tâm ý như vậy là vô cùng sai trái, lỗi tại mình lại cứ oán trách “trời xanh không có mắt”. Kể từ đó, Nhiên thực hiện đúng như những gì mình đã phát nguyện trước bàn thờ Phật, mọi thứ trong cuộc sống đều dần khởi sắc lên rất nhiều.
(Tĩnh Như, viết lại từ lời kể của Ngọc Nhiên)!