Pháp Giới 5 tháng trước

Tội tà dâm là gì, nhân quả báo ứng ra sao? Thế nào là phạm tội tà dâm?

Dâm dục là nguyên nhân đưa đến sự đọa lạc, khổ đau, và luân hồi trong sanh tử. Tham ái càng nặng thì trói buộc càng chặt, đau khổ do đó mà tăng trưởng.

1. Như thế nào được xem là tội tà dâm?

Trong Phật giáo ghi nhận khổ đau do tham ái, chấp thủ, gây ra, bởi vì chúng là một trong ba độc tố rất nguy hiểm và có thể làm hư hỏng, mất đạo đức và giết chết tâm linh của con người không chỉ trong hiện kiếp mà còn xuyên qua những kiếp trong tương lai. Cho nên, vấn đề ở đây là phải dập tắt khổ đau của từng cá nhân. Trong đó, tham ái là cái mốc quan trọng nhất và nó được sai khiến bởi bàn tay của vô minh.

Trong ngũ giới của tại gia cư sĩ, Đức Thế Tôn chỉ chế giới tà dâm. Sự tà dâm là sự hành dâm, sự quan hệ tình dục với người khác mà không phải là vợ, là chồng của nhau. Nghĩa là không chung sống với người không phải là vợ hay là chồng của mình.

Nếu người đàn ông và người đàn bà là vợ chồng của nhau, đúng theo phong tục tập quán, được hai bên cha mẹ, bà con dòng họ công nhận, được chính quyền chấp thuận đúng theo luật, được mọi người đều công nhận… thì sự hành dâm, sự quan hệ tình dục giữa vợ chồng của nhau không gọi là tà dâm, bởi vì đó là việc bình thường của những người tại gia, cũng không bị mọi người chê trách.

Ngay cả vợ hay chồng của chính mình nhưng giao tiếp tình dục không đúng lúc, không đúng chỗ và không chừng mực, và không hợp thời thì cũng bị liệt kê vào tội tà dâm. Nói tóm lại, những sự quan hệ nam, nữ không được luật pháp và luật tục thừa nhận đều được xem như là tà dâm. Vi tế hơn, chúng ta không nên đắm sắc, nghĩ ngợi bất chính, chơi bời lả lơi. Đây là điều kiện để đảm bảo hạnh phúc gia đình, an toàn, và ổn định xã hội.

Không có gì bất hạnh hơn khi phải sống trong một gia đình có sự quan hệ bất chánh. Những hành vi bất chánh giữa mối quan hệ của một trong hai người bạn đời sẽ đưa đến sự cãi vã, ghen tuông, đánh đập, xô ẩu; làm đổ vỡ hạnh phúc gia đình; dẫn đến sự ly hôn; làm cho con cái sống được với mẹ thì mất tình thương của cha, được sống với cha thì mất tình thương của mẹ. Hơn thế nữa, con cái sẽ dễ dàng đi đến những bê tha, thiếu sự giáo dục của người cha hoặc của người mẹ rồi sa đọa vào các tệ nạn xã hội. Bên cạnh đó, bà con không đoái hoài; làng xóm chê trách, bạn bè xa lánh, thanh danh hoen ố, phẩm hạnh lu mờ…

Đức Thế Tôn khuyên chúng ta không nên tà dâm là tôn trọng sự công bằng và hạnh phúc. Mọi người ai cũng muốn có một gia đình đầm ấm, yên vui. Nếu ai cũng giữ được giới này thì xã hội sẽ không có người phá hoại gia cang, làm nhục nhã tông môn, không đưa con người vào đường dâm loạn, bê tha.

Như chúng ta thấy trong thực tế, không có sự thù oán nào mãnh liệt bằng sự thù oán do sự lừa dối hay phụ rẫy do tình ái gây ra. Các cuộc án mạng xảy ra hàng ngày hầu như là do nhiều phạm phải khác nhau, thế nhưng phần lớn là kết quả của sự tà dâm. Cho nên, đối với các cư sĩ tại gia, Đức Thế Tôn đã khéo léo dạy bảo một lối sống gia đình hạnh phúc, êm ấm.

Mục đích giáo lý của đạo Phật là có khuynh hướng đưa tất cả chúng sanh và nhất là con người thoát ra khỏi khổ đau; mà nguyên nhân chính của sự khổ đau ấy là ái dục. Vì vậy, đạo Phật dạy con người nên xa lìa ái dục càng sớm càng tốt và hằng tán dương những người đã, đang và sẽ có khuynh hướng xa lìa ái dục.

Riêng đối với những người đã xuất gia, Đức Thế Tôn dạy nên đoạn tuyệt dâm dục. Vì dâm dục là nguyên nhân đưa đến sự đọa lạc, khổ đau, và luân hồi trong sanh tử. Tham ái càng nặng thì trói buộc càng chặt, đau khổ do đó mà tăng trưởng. Động cơ của tham ái là si, tựa vào gốc si mê, ích kỷ để yêu thương. Do đó, ái chỉ làm cho mình và người đau khổ không chỉ trong hiện kiếp mà nó còn trầm luân sinh tử trong vòng luân hồi bất tận. Nếu sự yêu thương bị ngăn chặn hoặc bị từ chối thì yêu thương sẽ biến thành oán thù. Nếu yêu thương được thỏa mãn thì càng mê đắm, mù quáng.

Kinh Ưu-bà-tắc giới dạy rằng:

“Nếu người nào có quan hệ tình dục vào thời gian không thích hợp, hoặc ở địa điểm không thích hợp, hoặc quan hệ với người đồng tính, hoặc với phụ nữ chưa chồng, đều gọi là tà dâm. Nếu quan hệ với vợ mình mà nghĩ tưởng đến vợ người khác, hoặc quan hệ với vợ người khác mà nghĩ tưởng xem như vợ mình, đó cũng là tà dâm. Những sự tà dâm như thế cũng có phân ra nặng nhẹ khác nhau. Do phiền não nặng nề, ắt phải chịu tội báo nặng nề. Do phiền não kém nặng nề hơn, ắt chịu tội báo kém nặng nề hơn.”

Xem Thêm:   Nghi thức trì tụng Bát Nhã Tâm Kinh đúng pháp đơn giản tại nhà

Kinh Tạo tượng công đức chép rằng:

“Phật dạy Bồ Tát Di-lặc: ‘Có bốn nhân duyên khiến cho nam giới phải chịu thân bất lực, không có khả năng hành dâm:

  • Một là hủy hoại tàn khốc thân thể người khác, hoặc thậm chí là các loài súc sinh.
  • Hai là đối với các vị tỳ- kheo trì giới mà khởi tâm sân hận hoặc chê cười, hủy báng.
  • Ba là buông thả tâm ý tham dâm quá độ, cố ý phạm giới.
  • Bốn là gần gũi kết giao với người phạm giới, lại khuyến khích, xúi giục người khác phạm giới.

Lại có bốn loại nghiệp:

  • Một là dâm loạn với các bậc tôn túc trưởng thượng của mình.
  • Hai là quan hệ tình dục với người đồng tính.
  • Ba là tự mình thủ dâm.
  • Bốn là làm việc môi giới mua bán dâm.

Kinh Niết-bàn dạy rằng:

“[Nếu có] Bồ Tát nào, tuy không cùng nữ nhân làm chuyện dâm dục, nhưng khi nhìn thấy những cặp nam nữ mê đắm theo đuổi nhau liền khởi sinh tâm tham muốn vướng chấp, đó gọi là hủy phạm giới hạnh thanh tịnh.”

Kinh Phạm Võng Bồ Tát giảng về dâm giới (giới dâm)

“Nhược Phật tử tự dâm, giáo dâm”…
“Vô từ bi tâm dã thị Bồ Tát Ba La Di tội”.

Câu này có nghĩa: Nếu đã là Phật tử, mà còn tự mình dâm dục, hoặc bảo người dâm dục với tất cả phụ nữ, các loài cái, loài mái, cho đến thiên nữ, quỷ nữ, thần nữ, cùng phi đạo mà hành dâm dưới mọi hình thức: nhân dâm dục, duyên dâm dục, cách thức dâm dục, nghiệp dâm dục. Là Phật tử, đối với tất cả mọi đối tượng trên, không được cố ý dâm dục và phải có lòng hiếu thuận, cứu độ tất cả chúng sanh, đem pháp thanh tịnh răn dạy người; trái lại, không có tâm từ bi, làm cho mọi người sanh việc dâm dục, không phân biệt súc sanh cho đến mẹ con, chị em trong lục thân cũng hành dâm. Phật tử này phạm Ba La Di tội.

Dâm tức là dâm dục, nghĩa là giữa nam nữ có tâm ái nhiễm, đắm trước với nhau, tức là tâm tình đối với sắc dục thiên trọng không thể xa lìa nên gọi là dâm sắc, là hoang dâm. Cổ thi Trung Quốc có câu: “Nội tác sắc hoang, ngoại tác cầm hoang” (bên trong hoang mê theo sắc dục, bên ngoài làm việc hoang mê theo cầm thú).

Trong Phật pháp, dâm dục gọi là “bất tịnh hạnh”, là do ái dục làm nhiễm ô nội tâm của chính mình, nên gọi là “bất tịnh”; bằng những việc làm phi pháp, giới phẩm thanh tịnh, gọi là “hạnh”, bị nhiễm ô; còn gọi là “phi phạm hạnh”.

Người tu học Phật pháp phải tu diệu hạnh thanh tịnh, nhưng vì làm việc giao cấu ô uế, bỉ ổi, hư lậu thật đáng hổ thẹn nên gọi là “phi phạm hạnh” vậy. Người làm việc phi phạm hạnh, bên trong làm nhơ thể tánh của mình, bên ngoài làm nhơ bẩn tâm địa của người khác.

Kinh Lăng Nghiêm dạy:

“Dâm tâm bất trừ, trần bất khả xuất. Túng hữu đa trí, thiền định hiện tiền, như bất đoạn dâm, tất lạc ma đạo” (tâm dâm dục không đoạn trừ, không dễ gì ra khỏi trần lao. Dù có đa trí thiền định ngay hiện tại, dâm dục không đoạn tuyệt, chắc chắn lạc vào ma đạo).

Theo kinh dạy trên, chúng ta thấy đối với người tu học Phật pháp, vấn đề dâm dục rất trọng đại. Những ai không muốn lặn ngụp trong bể dục, nổi chìm trong sông ái, cần phải làm thế nào đoạn trừ dâm dục cho kỳ được. Đây là công phu đứng đầu.

Có người cho rằng quan hệ nam nữ chỉ có song phương đồng ý với nhau, ngoài ra không làm tổn hại đến người khác, không làm não loạn chúng sanh, tại sao lại xem dâm dục quá quan trọng đến như vậy?

Nên biết, việc dâm dục nếu chưa bị tiêm nhiễm thì thôi, khi đã bị tiêm nhiễm rồi thì bị nó trói cột rất chặt. Chừng ấy muốn thoát ly nó, hoặc muốn cắt đứt dây ái dục, thật không phải đơn giản, nên Đại Trí Độ Luận của tổ Long Thọ dạy: “Dâm dục tuy bất não chúng sanh, hệ phược cố vi đại tội” (dâm dục dù không não hại chúng sanh, nhưng có sức trói cột, nên tội ác rất lớn).

Ví như lao ngục ở thế gian, vì sợ tù nhân chạy trốn nên bắt mỗi người phải mang gông vào cổ, lấy xiềng sắt còng tay chân lại. Nhưng đối với lao ngục sanh tử trong tam giới, gông cùm, xiềng xích tròng trói chúng sanh lại chính là ái dục vô hình.

Tất cả hữu tình bị dây ái trói cột rất chắc chắn, muốn thoát ly lao ngục tam giới rất là khó. Càng rất khó! Nên trong nhiều kinh, Đức Phật cực lực quở trách việc dâm dục không chỗ nào sót.

Xem Thêm:   Đọc Kinh nghe Pháp có ý nghĩa và lợi ích gì hay không?

Cổ đức dạy: “Một người hành dâm có thể hủy hoại thế gian, cho đến các chú thuật và việc hòa hợp các phương thuốc chế luyện cũng không thành. Lại có thể hủy hoại tất cả giới hạnh, thiền định, giải thoát và tất cả thiện căn xuất thế của tam thừa”.

Luận Du Già nói: “Chư ái vi trung, ái dục vi tối” (trong các thứ tham ái, ái dục là thứ nhất). Hành giả tu học Phật pháp, nếu đối trị ái dục gắt gao, thì những tham ái khác tự nhiên có thể khắc phục. Tai hại của dâm dục rất nhiều nói không thể hết được. Chỉ y theo các kinh, luật, luận, lược nói ba điều quá hoạn như sau:

– Tợ lạc thật khổ (tợ hồ vui nhưng thực sự là khổ): Nam nữ ở đời vì sao đều ưa thích việc ái dục? Vì đều lầm cho ái dục là đại lạc của nhân sinh.

Đối với Phật pháp, việc nhiễm dục tợ hồ vui, nhưng sự thực là khổ não, hoàn toàn khổ chứ không vui. Giống như một người mắc bệnh ghẻ ngứa hay lác. Lúc quá ngứa ngáy khó chịu, phải cào gãi không ngớt thật là khổ não, nhưng người ấy cảm thấy khoái lạc, dễ chịu. Với người không mắc bệnh, thấy kẻ ấy cào gãi, chẳng những không cho là vui, lại nhận là rất khổ.

Cũng thế, người đã ly dục thấy tính dục giữa nam nữ hoàn toàn khổ chứ chẳng vui.

Sự khoái lạc của dâm dục thực sự không phải vui, tính nó hoàn toàn hư ngụy. Nhưng nó có một sức mạnh, có khả năng dối gạt, mê hoặc chúng sanh, khiến chúng sanh tự động tiến vào ái dục như con phi nga (thiêu thân) gieo mình vào lửa, để rồi bị lửa thiêu thân.

2. Nhân Quả báo ứng đối với tội tà dâm

Người nào tạo ác nghiệp tà dâm với vợ, chồng, con người khác; nếu có tội nặng, thì sau khi người ấy chết, ác nghiệp tà dâm ấy cho quả trong thời kỳ tái sinh kiếp sau trong 4 cõi ác giới (địa ngục, atula, ngạ quỷ, súc sinh), chịu quả khổ của ác nghiệp ấy cho đến khi mãn quả của ác nghiệp ấy mới thoát được khỏi cõi ác giới.

Sau khi thoát khỏi cõi ác giới, nếu trường hợp thiện nghiệp nào khác cho quả trong thời kỳ tái sinh kiếp sau làm người; và trường hợp, nếu người nào tạo ác nghiệp tà dâm có tội nhẹ, sau khi người ấy chết, ác nghiệp tà dâm ấy không có khả năng cho quả tái sinh kiếp sau, mà thiện nghiệp nào khác cho quả trong thời kỳ tái sinh kiếp sau làm người; thì cả hai trường hợp này, người ấy sẽ còn phải chịu quả xấu của ác nghiệp tà dâm từ kiếp quá khứ.

Trong quá khứ, một số người có công năng có thể nhìn thấy rằng quả báo với tội tà dâm là nghiêm trọng nhất.

Lấy ví dụ, thông dâm với vợ người khác, hay làm ô uế con gái nhà người ta sẽ bị đày đọa dưới địa ngục trong 500 năm. Sau đó, anh ta có thể phải mang thân trâu ngựa trong 500 năm nữa, trước khi được chuyển sinh thành người. Thậm chí khi thành người, anh ta có thể phải làm nghề kỹ nữ.

Nếu ai đó bày mưu thông dâm với một góa phụ hay ni cô, làm bại hoại nhân luân, người đó sẽ phải chịu khổ dưới địa ngục trong 800 năm. Sau đó, anh ta có thể đầu thai thành lợn hoặc dê để bị mổ lấy thịt trong 800 năm tiếp theo. Đến khi lại được mang thân người, anh ta có thể bị đau khổ vì tàn tật.

Quyến rũ người có địa vị cao hay trẻ nhỏ, làm bại hoại cương thường, sẽ khiến người đó chịu khổ dưới địa ngục trong 1.500 năm. Đến khi lại được mang thân người, người đó có thể bị chết trong bụng mẹ hay chết non, tức là có một đời sống cực ngắn.

Tất nhiên, những quả báo này không phải là toàn bộ, mà có thể khác nhau tùy theo trường hợp. Tuy nhiên, điều này cho thấy mức độ nghiêm trọng của tội tà dâm.

Nhiều người chỉ vì sự hưởng lạc và phóng túng nơi nhân gian trong phút chốc những lại nhận quả báo tội tà dâm cực kỳ nghiêm trọng. Sự đau khổ trong địa ngục là ngoài sức mô tả. Một khi vào ngục vô gián, thì sẽ không còn đường ra nữa.

Trong Pháp cú kinh Đức thế tôn dạy như sau:

“Tà dâm, tà vạy vợ người
Bốn điều bất hạnh
đến thời phải vương:
Một chịu họa hại tai ương
Hai là khó ngủ
dạ thường lo âu
Ba, đời phỉ nhổ ngập đầu
Bốn đọa địa ngục,
đâm xâu, cột đùm!”

Tội đầy, phải vác, phải bưng
Bất hạnh chạy đuổi,
còng lưng mà bò!
Khoái lạc mảnh tợ đường tơ
Lại hoảng, lại sợ
vui so thấm gì!
Luật vua hình trọng kéo đi!
Gặt quả khốc liệt
dính chi vợ người!” (Kinh Lời Vàng, câu 309 & 310).

3. Ích lợi kỳ diệu của việc giới dâm – Báo Ứng hiện đời tập 6

Đọc thêm: Báo ứng hiện đời tập 6: Giai nhân áo phượng

Tôi là một phụ nữ 39 tuổi, đang công tác tại một xí nghiệp nơi thành phố T, có gia đình hạnh phúc, được chồng yêu thương, có con ngoan ngoãn khả ái, còn được cha mẹ luôn quan tâm lo cho, phải nói cuộc sống vô cùng mãn ý.

Xem Thêm:   Thế gian này làm việc gì công đức lớn nhất, thù thắng nhất?

Tôi mới học Phật được một năm. Hồi đầu khi nhìn thấy hai chữ “Tà dâm” trong giới cấm của Phật, trong lòng tôi luôn cho mình là người tốt, thiện lương, hết dạ chung thủy với chồng, chẳng làm gì dính dáng đến lỗi tà dâm nên không lưu tâm chi.

Thế nhưng theo thời gian, khi tôi học Phật thâm nhập thấm sâu giáo pháp rồi, mới phát hiện ra thảy đều do mình ngu si không biết, nên lầm cho là mình hay, mình đúng, tự ôm kiến chấp sai lệch, thậm chí đã phạm lỗi mà không hay.

Tập khí tà dâm đúng là “không thầy mà tự thông”, nhớ lại hồi 17-18 tuổi, có lúc quá hưng phấn tôi tự thỏa dục, dần dà thành thói quen, mãi đến lúc kết hôn sinh con rồi mà tật này vẫn chưa từ bỏ.

Hồi mới bắt đầu phạm lỗi này, tôi thường áy náy, xấu hổ, cảm thấy mình thật dơ bẩn, hèn hạ.

Có lần tôi tình cờ xem cổ thư Trung quốc thấy ghi: Thủ dâm khiến trăm bệnh theo đó phát sinh!

Tôi liền hạ quyết tâm từ bỏ, nhưng xui xẻo là khi lên mạng, tình cờ đọc các bài văn của nhiều chuyên gia viết, thấy họ tuyên bố: Thủ dâm giúp đời sống vợ chồng thêm phong phú, nào là giúp giải phóng năng lượng cơ thể, giúp giảm stress, giúp giải tòa ức chế nhu cầu sinh lý, rất tốt cho sức khỏe, hành vi này hoàn toàn không có gì nguy hại, đây là chuyện bình thường, không có gì phải hoảng kinh hay tự trách…

Thế là tôi vịn vào mấy lời khuyến khích này mà yên chí, tha hồ bành trướng thói tật, bởi thấy ngay cả các vị có tiếng tăm hiện đại còn cho đây là hành vi hợp lý, bình thường, nên tôi cứ thực hành. Yên tâm nghĩ rằng: Mình làm vậy không hề phản bội chồng, còn giúp cho đời sống chăn chiếu thêm phong phú, do vậy mà tôi tiếp tục vâng theo chỉ bảo của các chuyên gia trên mạng, ném phăng tất cả lời dạy cổ thánh tiên hiền, không thèm để ý đến.

Sau này, tùy theo tuổi tác ngày càng lớn, tôi mắc nhiều bệnh phụ khoa, âm đạo bị viêm v.v… nhưng tôi không chú ý lắm, bởi cứ đinh ninh rằng: Phụ nữ thời nay ai mà không mắc mấy chứng này? Tôi nghĩ đây là chuyện bình thường, nữ giới bị bệnh phụ khoa hiện có rất nhiều, cần chi phải lưu tâm, lo lắng?

Mãi đến sau này, khi cảm thấy hạ thể thường tiết dịch xông mùi xú uế rất khó chịu, tôi mới nghĩ là mình cần vệ sinh tốt hơn nữa, nhưng cho dù tôi tắm rửa ngày mấy lần, thay y phục mấy bận, thì tình trạng này vẫn không chuyển tốt.

Đến khi học Phật rồi, tôi suýt té ngửa khi hiểu rõ ra: Thủ dâm chính là tà dâm, là hành vi cực kỳ sai lầm, rất đáng xấu hổ, cần phải dứt bỏ triệt để và các chứng bệnh mà tôi đang mắc phải chính là do quả báo của tà dâm, thủ dâm chiêu cảm!

Khi đó tôi giống như bị một gậy đánh vào đầu, tâm tư bừng tỉnh, từ giây phút đó biết thống thiết ăn năn những lỗi lầm đã phạm trước đây.

Từ đó tôi hạ quyết tâm: Triệt để dứt bỏ thủ dâm, tính đến giờ đã được năm tháng. Tuy tôi mới đình chỉ, dứt trừ lỗi ác trong thời gian ngắn ngủi, nhưng lạ thay, những chứng bệnh phụ khoa bỗng tiêu tan, biến mất hết, điều khiến tôi hoan hỉ nhất là, hạ thể không còn xuất hiện mùi hôi.

Không ngờ giữ giới dâm lại đem đến nhiều lợi ích kỳ diệu cho thân lẫn tâm, khiến tôi mừng vui khôn xiết, vì không chỉ thế, dung mạo tôi còn chuyển hóa sáng rỡ và điều tôi vui nhất là: Mình đã thành nữ nhân thanh tịnh nhờ vâng giữ giới cấm của Phật.

Vì muốn báo ân Phật và mong quý vị được lợi ích nhờ xem bài viết này, tôi đã thu hết can đảm để viết chuyện của mình ra chia sẻ. Là đệ tử Phật tức nhiên tôi không nói dối, xin hãy tin kinh nghiệm mà tôi đích thân trải qua là hoàn toàn chân thực.

Tôi tha thiết khuyên các chị em, đừng cho rằng mình đang sống trong thời buổi tân tiến mà khinh thường những lời dạy, những cảnh báo minh triết cổ xưa. Chúng ta phải thận trọng sáng suốt khi xem những bài viết khuyến khích sống buông thả, cho phép bản thân phóng túng tình dục trên mạng. Xin đừng tin vào thuyết: Thủ dâm là hành vi bình thường, đem lại lợi lạc. Cần phải hiểu rõ rằng: Ít nhất thủ dâm cũng chiêu vời ba ác báo là:

Trăm bệnh theo đó phát sinh.
Thân phát mùi tanh hôi.
Vận khí luôn xui xẻo.

Nguyện tất cả chị em phụ nữ đều xa lìa bệnh tật khổ não. Nguyện tất cả mọi người đều có được thân thể khỏe mạnh khang kiện, gia đình hạnh phúc.

Theo Tâm Hướng Phật/Tổng hợp!

Nguồn: Tâm Hướng Phật ( https://tamhuongphat.com/ )

18 lượt xem | 0 Bình luận
Nam Mô A Di Đà Phật - Pháp Giới là trang chia sẻ phật pháp, kinh phật, pháp âm, câu chuyện phật giáo. Mong góp chút sức lực bé nhỏ để giúp các bạn tiếp cận được đại trí thức của đức Phật. Đừng hỏi tôi là ai. Hãy chấp trì danh hiệu Phật, gieo duyên với Phật Pháp để giúp bạn an lạc.
Pháp Âm Thần Chú Tu Học Blog