Ở cõi giới vô hình kia, còn có vô số chúng sinh đang đau khổ, họ trông ngóng chúng ta thương cảm mà giúp đỡ họ. Vì vậy, hãy khởi lòng từ bi thương xót, cứu họ khỏi cảnh bi thương cùng cực.
Âm thanh của Kinh Địa Tạng được phát ra, vang vọng khắp bốn phía. Khi ấy, từ đâu rất nhiều chúng sinh cõi vô hình tới để lắng nghe. Phía trên bầu trời, có bóng dáng các vị chư thiên. Phía dưới mặt đất, có rất nhiều các vị hương linh mang thân người, và vô số các vong linh mang thân súc sinh. Còn có hai vị hộ pháp tới để hộ kinh. Tất cả đều trang nghiêm, cung kính, chắp tay lắng nghe kinh pháp….. Đó là cảnh tượng mà tôi vẫn nhìn thấy, khi mở Kinh Địa Tạng cho chúng sinh khắp mười phương tu tập.
Tôi là một cư sĩ tại gia, được quy y Tam Bảo tại chùa Phúc Mỹ, Đô Lương, tỉnh Nghệ An, lấy pháp danh là Phổ Minh.
Năm năm trở về trước, tôi vẫn chưa biết đến Phật Pháp. Nhưng có lẽ vì nhân duyên gì đó trong tiền kiếp, mà bỗng nhiên, ngoài cảnh vật bình thường ai ai cũng thấy, tôi còn có thể nhìn thấy được nhiều cõi vô hình, cùng chúng sinh cõi ấy. Ngoài ra, tôi cũng nghe được âm thanh của các chúng sinh đó. Sau này, biết đến Phật Pháp rồi, tôi mới hay đó là hiện tượng khai mở được thiên nhãn thông và thiên nhĩ thông.
Trở thành một Phật tử, tôi tinh tấn tu hành, ngày ngày mở Kinh Địa Tạng cho chúng sinh tới nghe. Cứ tối đến trước khi đi ngủ, là tôi lạy Phật, tụng kinh, sám hối. Mỗi thời khóa công phu như vậy, tổ tiên trong dòng họ nhà tôi đã khuất, lại về nương theo tu tập. Các vị ăn vận rất đẹp đẽ. Nét mặt lộ rõ vẻ hoan hỷ, vui mừng.
Sau khi chết đi, nhiều vong linh hướng thiện luôn mong muốn được tu hành. Nhưng khi không còn mang thân thể vật chất nữa, vọng tưởng của họ trở nên vô cùng mạnh mẽ. Vì vậy, dù rất muốn, nhưng họ không thể nào tự mình niệm Phật, lạy Phật v.v… Vốn dĩ họ không thể định tâm được, nên chỉ có thể nương theo người trên thế gian mà tu tập thôi. Nhờ tu tập như vậy, họ mới có thể giảm bớt được đau khổ, tiêu trừ chướng nghiệp, mà siêu thoát tới cõi an lành.
Vì được khai mở thiên nhãn, thiên nhĩ, nên một lần, tổ tiên trong dòng họ đã về báo cho tôi được biết: trong dòng họ nhiều đời nhà tôi, có vài người bị đọa địa ngục, chịu cảnh xiềng xích tra tấn vô cùng đau đớn. Bởi sinh thời, vào khoảng 200 năm về trước, người thì làm địa chủ cậy quyền cậy thế bức hại người khác. Người thì không coi trọng mạng sống, mắc tội tự sát; cộng thêm một số tội khác nữa.
Vì thương xót gia tiên chịu cảnh thống khổ nơi đường ác, tôi đã phát tâm lạy Phật để siêu độ cho tổ tiên. Khi đó, tôi có quen thầy Huệ Nghiêm ở chùa Phúc Trí, Tân Sơn, Nghệ An. Tôi đã cùng thầy lạy 1500 danh hiệu chư Phật mười phương để sám hối ngay tại chùa.
Nhờ ơn đức của Chư Phật, nhiệm màu làm sao, sau khi các khóa lễ lạy được hoàn thành, các vị đã trở về báo cho tôi biết: tất cả xiềng xích đều biến mất rồi, họ đã thoát được cảnh giới địa ngục, nay đang được ở cảnh giới trung gian. Thấy vậy, tôi vui mừng khôn xiết, đã giúp được thân quyến thoát cảnh cực hình đau đớn.
Một thời gian, tôi nhìn thấy ngay sát bên nhà, có một vong linh ngày nào cũng lặp đi lặp lại hành động thắt cổ tự tử. Thần hồn, tay chân của vong linh đó đều bị sưng phù lên, vô cùng đau đớn. Hương linh trước cũng là người quê ở Đô lương, Nghệ An. Sinh thời, do nhiều nguyên nhân mà dẫn đến tự thắt cổ chết. Ngày qua ngày, tôi đều thấy hương linh đó hiện về vào ban đêm kêu cứu với gia đình trong nỗi đau khổ tuyệt vọng.
Vì gia đình này không có sự tín tâm, nghĩ rằng chết là hết, chứ còn gì đâu. Nên họ không mảy may biết gì về nỗi thống khổ của người thân đã quá cố. Chứng kiến cảnh tượng đó nhiều lần, tôi sinh lòng trắc ẩn, bèn nói với hương linh rằng:
-Nhân duyên cháu và bác có lẽ đã đến nên cháu mới thấy bác như vậy.
Rồi tôi phát tâm làm công đức hồi hướng cho bác ấy. Vì người này mắc tội tự sát, là tội rất nặng, cứ phải quanh quẩn nơi mình đã tự tử mà diễn lại cảnh đó mỗi ngày, họ chẳng thể đi đâu được.
Vì vậy tôi đã xin chư Phật, thần hộ pháp, thần thổ địa, thổ công cai quản mảnh đất đó, xin các vị cai quản cõi âm, cho phép vị này được theo tôi ra chùa, cùng tôi phát tâm sám hối và lạy 1500 danh hiệu chư Phật khắp mười phương.
Sau hôm đó, tôi ra chùa lạy Phật, thì thấy vị đó được đi theo và cùng lạy với tôi. Mỗi ngày chúng tôi lạy 150 lạy. Mỗi ngày lạy phật trôi qua, thần hồn họ cũng giảm sưng được một chút, cảm giác đau đớn cũng theo đó mà giảm dần.
Sau mười ngày lạy Phật, thì thần hồn không còn sưng phù nữa, đau đớn cũng chấm dứt. Đặc biệt, kể từ đó trở đi, tôi không thấy họ phải lặp lại hành động thắt cổ thêm nữa.
Tất cả là nhờ ân đức của chư Phật. Tôi vô cùng biết ơn. Trước kia, họ không thể đi đâu. Thì nay đã được về phần mộ của mình, trước kia, mộ cũng vẫn ở đó, mà họ có đi lại được đâu mà tới.
Từ đó về sau, vị này có thể về nhà thờ của dòng tộc và bàn thờ của gia đình mỗi khi có cúng giỗ. Sau lần đó, họ về cảm tạ tôi, nói từ nay không làm phiền tôi nữa.
Trong kinh Địa Tạng, có chỉ dạy rằng: những chúng sinh trong cõi vô hình, chịu đau khổ, vất vưởng, đói khát, luôn mong ngóng hàng quyến thuộc trên dương thế làm công đức hồi hướng cho, để họ được tiêu trừ nghiệp chướng, siêu thoát cõi an lành.
Vậy mà trên thế gian, nhiều người chẳng chịu tin nhân quả, luân hồi. Nhiều vong linh về cố gắng báo cho người nhà biết qua giấc mơ hay bằng nhiều cách khác nhau, trông mong họ cứu giúp. Nhưng khổ nỗi, người nhà chẳng hay biết, hoặc biết mà cũng mặc kệ, vì cho đó không phải là thật. Làm các vong linh phải chờ đợi trong tuyệt vọng, khổ cực muôn phần không tả hết.
Đặc biệt, trong gia đình tôi, không phải chỉ mình tôi khai mở được thiên nhãn, thiên nhĩ. Mà còn có cả mẹ tôi.
Cuộc đời bà vô cùng vất vả, phải trải qua những trận ốm đau, bệnh tật liên miên. Bà còn bị mắc chứng khó ngủ suốt hơn 15 năm trời. Mỗi ngày bà chỉ ngủ được từ 20h tối đến 1h sáng, vỏn vẹn 5 tiếng đồng hồ. Vì vậy mà bà thường xuyên bị chứng đau đầu hành hạ.
Mẹ tôi cũng khai mở được thiên nhãn, thiên nhĩ vào cùng thời điểm với tôi, cách đây 5 năm. Vì muốn biết tại sao bản thân lại hay ốm đau, bệnh tật như vậy, nên bà bắt đầu để ý, và phát hiện ra trên thân thể mình toàn là “đầu cá”.
Lúc này, bà mới nhận ra bệnh của mình là do nghiệp sát sinh, do các oan gia trái chủ tìm đến mà báo oán. Vì trong cuộc sống thường ngày, mẹ tôi rất hay làm cá, rồi đập đầu cá. Nhưng lúc đó bản thân bà cũng chưa biết làm cách nào để hóa giải.
May mắn sau này, khi biết đến Phật Pháp rồi, hằng đêm trước khi ngủ, mẹ tôi đều phát tâm niệm Phật xin sám hối với oan gia, hồi hướng công đức niệm Phật cho họ được siêu thoát.
Tôi lúc đó cũng góp sức cùng mẹ, cầu siêu cho họ, cầu xin họ tha thứ cho bà. Vậy là trong suốt một tháng, hai mẹ con tôi tụng kinh, lạy 1500 danh hiệu Phật, phóng sinh, và làm nhiều việc thiện khác nữa… cùng hồi hướng cho các vị oan gia trái chủ của mẹ tôi cả.
Được một tháng, thì các vị oan gia về báo rằng: họ đã tha thứ cho bà và họ cũng sắp được siêu thoát đầu thai lên cõi người, từ nay sẽ không đi theo báo oán mẹ tôi nữa.
Từ đó trở đi, mẹ tôi không còn đau đầu, ăn và ngủ đủ giấc, cuộc sống trở lại bình thường sau hơn 15 năm khổ sở.
Vậy đó, cuộc sống này còn nhiều điều mà chúng ta không thể nhận biết bằng các giác quan thông thường. Nếu như không phải tôi và mẹ mình, do nhân duyên gì đó, mà khai mở được thiên nhãn, thiên nhĩ, thì làm sao chúng tôi biết được: ngoài cõi người mà chúng ta đang sống đây, hóa ra còn có những cõi giới khác, ở một chiều không gian, thời gian khác với chúng ta. Hóa ra, những thứ mà con mắt chúng ta không nhìn thấy được, không phải không tồn tại.
Ở cõi giới vô hình kia, còn có vô số chúng sinh đang đau khổ, họ trông ngóng chúng ta thương cảm mà giúp đỡ họ. Vì vậy, hãy khởi lòng từ bi thương xót, cứu họ khỏi cảnh bi thương cùng cực. Bằng cách tu tập tinh tấn, làm các việc phước thiện, rồi hồi hướng công đức đó cho các chúng sinh đang đau khổ. Nhờ vậy mà họ được tiêu trừ ác nghiệp, siêu thoát cõi lành.
Nhân quả thực sự tồn tại, làm việc ác ắt sẽ bị quả báo, quả báo không trổ ngay trong đời, thì cũng sẽ trổ ở những kiếp sau. Đừng ai nghĩ có thể trốn chạy được. Nếu như không chịu tu sửa kịp thời, để đến lúc chết đi, phải tái sinh vào địa ngục thì khổ sở hết chỗ nói.
Đức Phật đã dạy, thân người khó được, Phật Pháp khó nghe. Nay chúng ta đã may mắn được thân người, lại biết tới Phật Pháp, thì còn gì hạnh phúc hơn nữa. Phải biết tiếc quý từng giây từng phút của đời người, gấp rút tu hành, để được an lạc tự tại về sau.
(Chuyện có thật của Phật tử Phổ Minh -Nghệ An).
(Tĩnh Như, viết lại từ lời kể của Phổ Minh)