Còn hạng “Đồng cô bóng cậu” có thể trị bệnh là sao? Do trong Kinh Lăng Nghiêm Phật đã giảng rất rõ về “50 loại ma ngũ ấm” nên ở đây tôi chỉ giải thích sơ thôi…
Có người hỏi Quả Khanh (một cư sĩ nổi tiếng đã khai mở thiên nhãn):
– Phật giáo nêu lý nhân quả giúp người mê lầm thức tỉnh, sửa lỗi hướng thiện, đạt được mục đích cứu người rất tốt. Nhưng hiện nay có nhiều kẻ trị bệnh xuất hiện dưới dạng: Đồng bóng, khí công v.v… cũng có thể giúp trị lành bệnh, danh tiếng đồn vang, thịnh hành một thời. Mà những thầy Khí công, đồng, bóng này có kẻ cũng nói chút ít về nhân quả… Vậy là thế nào?
Tôi (Quả Khanh) đáp:
– Dùng lý nhân quả trị bệnh thân cho người, chẳng phải là mục đích cứu cánh của Phật giáo. Đây chỉ là một thủ thuật, một phương tiện, nhằm giúp người tin: “Nhân quả thực sự có tồn tại”. Nhờ vậy mà họ chịu tự giác kiểm điểm ngôn hạnh bản thân, nguyện đoạn tất cả ác, tu tất cả thiện, không những đời này có thể sống hạnh phúc, viễn ly tai họa, thậm chí phút lìa đời có thể đạt đến thiện chung (vãng sinh về cõi lành hay Cực Lạc), vĩnh viễn thoát ly khổ hải.
Một người hướng thiện có thể giúp nhiều người được lợi, đông người hướng thiện có thể giúp giảm bớt tội phạm, tịnh hóa xã hội. Đây chính là lý tưởng cứu nhân độ thế của Phật giáo.
Còn hạng “Đồng cô bóng cậu” có thể trị bệnh là sao? Do trong Kinh Lăng Nghiêm Phật đã giảng rất rõ về “50 loại ma ngũ ấm” nên ở đây tôi chỉ giải thích sơ thôi:
Phải biết những thầy khí công, đồng bóng hay quỷ thần… họ cũng từ lục đạo luân hồi sinh ra. Vị thầy khí công chân chánh cũng có thể là: Từ cõi Thiên chuyển sinh xuống Nhân gian, hoặc kiếp trước đã từng là một tu sĩ có công phu tốt, căn cơ cao và nhạy bén. Nên đời này khi họ đả tọa luyện công, thì khả năng tiềm ẩn bỗng phát ra… Đặc điểm để nhận diện những người này là: Họ sống chân thật, hết lòng vì người, biết thông cảm, trị bệnh thu phí hợp lý, chẳng dối lừa. Họ dùng chánh khí tu luyện của bản thân, ép khí bệnh của người ra ngoài.
Nhưng cũng có một số thầy tà, giả mạo… họ mượn khí công trị bệnh nhằm “mưu danh, trục lợi, kiếm sắc”… Những người này tuy có thể: “Chạm tay tới thì bệnh tiêu” song họ rất thích mê hoặc người, thèm khát được trọng vọng lễ bái, cung phụng… những hạng này rất dễ nhận ra, vì: Bọn họ luôn tự thổi phồng, khoe khoang bản thân, đề cao tự ngã, còn dám cuồng ngôn, vọng xưng mình là Phật, Bồ tát, Đại thánh…
Quý vị phải phân biệt rõ điều này: Thực ra chư Phật, Bồ tát có thừa khả năng hóa hiện độ người, không bao giờ mượn thân xác phàm trần bất tịnh để gá vào. Nên tuyệt không có chuyện Phật, Bồ tát nhập vào xác phàm nào đó để trị bệnh. Chỉ có quỷ ma mới dối xưng mình là Phật, Thánh, Bồ tát… để gạt những người nhẹ dạ cả tin!
Những thầy tà giả mạo này kiếp trước đều là “Ma vương, Ma dân, Ma nữ, Đại lực quỷ thần, Phi hành dạ xoa v.v”… Họ thuộc các loại ma trong kinh Lăng Nghiêm đã mô tả. Đa số bọn họ thích mượn danh Phật giáo mê hoặc chúng sinh. Họ giống như những lang băm chuyên bào chế, buôn bán thuốc giả (nhưng có uy tín, nổi danh hơn).
Còn hạng “đồng cô bóng cậu” hay những kẻ tự xưng mình là “Đại tiên, Đại thánh” đa số đều là: Tinh linh, yêu quỷ, tà nhân hoặc hồ ly, linh xà… đã chuyển sinh trong nhân gian hoặc gá dựa vào thân người. Đặc biệt: Hạng này rất tham tài lợi cúng phẩm, ưa bày trò huyễn hoặc lộng giả thành chân.
Những loại yêu ma kể trên (không tính kẻ giả mạo) đều có thể nói ra vài chuyện quá khứ, vị lai; kề vanh vách các bệnh hoạn trong thân nạn nhân và có thể phát “cồng” trị bệnh. Có lúc cũng đạt được hiệu quả, nên dễ mê hoặc làm điên đảo lòng người…
Thế thì, vì sao bọn họ có thể thành công, thu được hiệu quả?
Đầu tiên, phải giải thích vì sao thiên hạ bệnh? Đa số người mắc bệnh đều do lỗi sát sinh, ăn thịt… mà chiêu lấy bệnh hoạn hành thân. Do thân xác các loài vật bị người giết ăn, thần thức chúng không còn chỗ nương, vì muốn phục thù nên chúng gá dựa vào xác thân cừu nhân (hoặc sống vất vưởng tại lò giết mổ)…
Nếu người ăn động vật ngày càng nhiều (tùy theo phúc đức họ mạnh yếu mà thần thức vật sẽ đeo bám, gá trên thân họ nhiều ít). Thông thường thì chúng bám ngày càng đông, năng lượng xấu này tích tụ mỗi ngày một lớn, hình thành ổ bệnh, dần dần khiến người (tạo ác) cảm thấy bộ phận hay cơ quan nào đó trên thân mình đang cực kỳ khó chịu, đau đớn…
Lúc này tất nhiên bệnh nhân cần chữa trị (nếu trị lành thì đó là nhờ phúc báo đời trước bệnh nhân từng tích lũy mà được). Còn nếu ác nghiệp họ tạo đời này lớn hơn phúc báu hiện có, thì họ phải tiêu tốn rất nhiều tiền và ôm lấy thống khổ, vì đang bị oan gia theo báo thù, tính sổ…
Nhưng do bệnh nhân không hiểu biết Phật pháp, nên khi mắc bệnh, họ lại vội vàng dùng thịt loài vật tẩm bổ thêm (lầm cho đây là dinh dưỡng cực tốt cho xác thân), nào biết rằng mình đang tạo thêm oan trái chất chồng…
Cho nên, việc uống thuốc, chích tiêm, phẫu thuật… chỉ là giải trừ thống khổ tạm thời, sau đó sẽ có nhiều bệnh bộc phát tiếp theo… khiến người bệnh cảm thấy thuốc men vô hiệu, nên họ mới chuyển qua: “Cầu thần xem bói”…
Phải biết các “đồng cô bóng cậu” tự xưng là “Đại Tiên”, Đại Thánh” kia, đa số đều là quỷ tà, tinh linh loài vật gá dựa!
Trong “Lương Hoàng Sám” giảng: “Người có vật gá, thì thân phát ra mùi động vật. Bởi “Thần thức cùng thần thức tương thông”… Khi các loài gà, vịt, bồ câu… gá trên thân người để báo oán mà gặp “đồng cô bóng cậu” có tướng tinh hồ ly, lang sói… gá dựa ra uy, thì chúng vừa nghe hơi là đã chạy trốn. Nếu hồn vật báo oán là các loài ếch, thỏ… bám trên thân người bệnh, mà nhìn thấy thần thức rắn đang gá trên mình “Đồng cô…” thì chúng sẽ phát sợ, bôn đào ngay. Có nghĩa là: Nếu những thần thức vật gá vào báo oán (thuộc loại lớn hơn), thì sẽ không bị các “Đồng cô” (là loài nhỏ thua chúng) dọa chạy, chỉ khi nào người bệnh mời được những “Đại tiên” tầm cỡ, mang tướng tinh: Ác long, sư tử, hổ báo… tới thì mới có thể đẩy lui chúng. Đây chính là vì sao người ta thường đánh giá: “Thầy này công lực lớn, thầy kia công lực nhỏ”…. Cũng là đường lối trị bệnh của các thầy “Khí công, đồng cô, bóng cậu”…
Thêm một điều nữa bạn cần phải biết: Dù kẻ tự xưng “Đại danh y” kia (chỉ là thường nhân chẳng phải “Đại tiên” chi cả), thì họ cũng có thể tạm thời hù dọa bệnh chạy, nhưng “oan gia” sớm muộn gì cũng quay về lại: Chúng ẩn núp tại vùng bệnh hay di chuyển đến các bộ phận khác (cũng có khi chúng tạm rời thân bạn năm ba ngày hay mười bữa nửa tháng chi đó, thậm chí còn chịu lìa bạn trong thời gian dài, rồi sẽ quay về tìm bạn tiếp). Chúng làm vậy đề bạn không ngừng kiếm thầy giỏi, tiêu cho hết tiền, nhằm phá tận tài sản bạn!
Đây chính là một kiểu: “Báo oán phá” (trong nhiều chiêu trò) của “oan gia”. Có lắm bệnh nhân phải chữa trị liên tục nhiều đợt, phải đem tiền, quà, lễ vật dâng thầy và đi khắp nơi đồn rao: “Thầy này công lực giỏi lắm, vì ổng vừa giơ tay… là tôi cảm thấy phát nhiệt, dễ chịu ngay”… Thực ra, bệnh nhân không hề nói dối, nhưng họ hoàn toàn chẳng biết rằng: Đây chỉ là “chiến thuật” ma mãnh của đám báo oán tung ra, chúng đang chơi trò du kích, đùa bỡn họ…
Nếu tôi giải tới đây mà bạn vẫn chưa hiểu, thì xin tạm ví dụ thế này:
Giả như hồi trẻ tôi từng ăn hiếp, bắt nạt một (hay nhiều) đứa bé, do chúng tuổi nhỏ sức yếu không thể phản kháng nên ôm hận trong lòng.
Hai mươi năm sau, tôi già đi, còn các bé này đã trưởng đại, thành người khỏe mạnh, cường tráng. Lúc này là dịp tốt để chúng tìm tôi báo thù: Ác báo của tôi liền hiện. Khi đó tôi sẽ tìm người mạnh hơn cầu cứu. Người mạnh này khi nhìn thấy đám trẻ xúm nhau bắt nạt một lão già, liền tung quyền cước đánh đuổi kẻ thù của tôi chạy đi… Nhưng người mạnh kia không thể nào cứ theo sát bên tôi mãi, thế là cừu nhân của tôi được dịp quay trở lại báo oán tiếp: Hành hạ hay giết chết tôi, là tùy chúng quyết định…
Giả như tôi gặp một Thiện tri thức hiểu chuyện, ông sẽ hỏi đám trẻ: Vì sao xúm nhau ra đòn, ức hiếp người già?
Trong lúc đám trẻ giải thích nguyên nhân, và tôi thừa nhận rồi, vị Thiện tri thức này trước tiên sẽ phê bình tôi: Do hồi trẻ phạm tội ăn hiếp người nên giờ đây phải bị đập, bị hại… Đó chính là báo ứng nhân quả!
Tiếp đến ông giảng tôi nghe đạo lý làm người. Khi tôi hiểu rõ rồi thì ông khuyên tôi xin lỗi, nhận tội với đám trẻ: Buộc tôi phải sám hối và tiến hành việc cứu chuộc đền bù đối với những kẻ mình từng làm tổn hại. Như vậy đối phương chắc chắn sẽ tha thứ, không làm kẻ thù cùng tôi nữa…
Những oan gia tôi vừa ví dụ đó, giống như những chúng sinh bị chúng ta giết, ăn. Còn Thiện tri thức chính là Phật pháp. Bồi thường cứu chuộc tức là thành tâm sám hối tụng kinh niệm Phật siêu độ cho những chúng sinh bị giết hại.
Những chuyện này tôi đã kể ra rất nhiều, nhân đó tôi có thể bảo đảm, đoan chắc rằng: “Chỉ cần quý vị hễ nhận ra lỗi là sửa liền, chịu tu tỉnh ăn năn”, nhứt định sẽ thấy hiệu quả vi diệu ngay.
Song, có điều cần giải thích rõ: Nếu quý vị vì muốn lành bệnh mà bất đắc dĩ phải niệm Phật tụng kinh, song không hề có chút tâm thành muốn sám hối, thì sẽ chẳng thu được kết quả tốt đâu.
Bởi vì những “oan gia trái chủ” của bạn, một khi hồn lìa khỏi xác và chuyển sang cảnh giới “sống bằng thần thức”, thì chúng đều có “tha tâm thông”, nên bạn có thành tâm sám hối, có thực lòng ăn năn những lỗi đã phạm với họ hay không, họ đều biết, thấy rõ hết!
Như tôi đã giải thích: Do sát sinh mà bị bệnh (đây chỉ là một lỗi trong thập ác). Thế thì còn 9 lỗi ác khác nữa cũng là nguyên nhân chiêu vời bệnh khổ, tôi chẳng cần kể lể hay nêu ra dông dài ra làm chi, xin quý vị chịu khó xem kỹ “Kinh Địa Tạng” và “Lương Hoàng Sám” thì rõ.
Tôi dám khẳng định: Nếu đã minh bạch đạo lý trong kinh giảng, thì các vị chẳng cần đi tìm các bậc Đại đức Cao tăng hoặc người có thần thông để mà hỏi han lung tung hay cầu chữa trị làm chi nữa… Bởi: Phật là Đại y vương, nên những gì Ngài thuyết giảng trong kinh đều là “Lương phương diệu dược” có thể chữa lành tám vạn bốn ngàn chứng bệnh và phiền não của chúng sinh. Chỉ cần chúng ta chịu hành trì thì không gì mà không ứng nghiệm!
Phật pháp cũng chẳng có gì bí mật, chân tướng vũ trụ nhân sinh Phật đều giảng rõ trong kinh, nhưng phần đông người ta lười biếng chẳng chịu xem, mà lại khoái tin vào những phù phép, vu thuật, đồng bóng, thần thông, bói quẻ… vì cho đó là ” Thần cơ diệu toán”… Kết quả: Họ chỉ tốn tiền phí sức mà chẳng thu được lợi ích thực sự nào?
(Trích “Nhân quả phụ giải Lương Hoàng Sám 2 – Quả Khanh. Dịch: Hanh Đoan)