Tín Tâm Minh
Đạo tột cùng không khó
Với ai không tuyển lựa
Chỉ cần lìa thương ghét
Sẽ minh bạch thông suốt
Sai lệch chỉ đường tơ
Cách xa như trời đất
Hiện tiền nếu muốn đắc
Thuận nghịch chớ nắm bắt
Thuận nghịch cùng tương tranh
Đây là bệnh của tâm
Không hiểu huyền chỉ thâm
Tĩnh lự tu vô ích
Viên mãn đồng thái hư
Chẳng thiếu cũng chẳng dư
Do buông xả nắm giữ
Cho nên chẳng Như Như
Đừng chạy theo cảnh duyên
Chớ trụ nơi không nhẫn
Nhất Chủng với bình đẳng
Mơ hồ tự diệt tan
Dừng động quay về tĩnh
Tĩnh đó càng thêm động
Còn kẹt ở hai bên
Làm sao hiểu Nhất Chủng?
Nhất Chủng mà chẳng thông
Hai nơi mất công năng
Đuổi có rơi vào có
Theo không bội nghịch không
Nói nhiều suy nghĩ nhiều
Chuyển thành chẳng tương ứng
Tuyệt ngôn tuyệt suy tư
Không nơi nào chẳng thông
Trở về gốc đắc chỉ
Theo bóng soi mất tông
Chỉ một thoáng phản chiếu
Vượt hơn không ở trước
Không ở trước chuyển biến
Đều do vọng tưởng thấy
Chẳng cần phải cầu chân
Chỉ cần ngưng kiến chấp
Đừng trụ ở nhị kiến
Cẩn thận chớ truy tầm
Đúng sai mới vừa khởi
Rối loạn mất tâm ngay
Hai là do từ một
Một cũng chẳng thể giữ
Khi một niệm chẳng sanh
Vạn pháp chẳng lỗi lầm
Chẳng lỗi lầm vô pháp
Chẳng sanh tức chẳng tâm
Tâm theo cảnh mà diệt
Cảnh theo tâm mà chìm
Cảnh hiện do tâm sanh
Tâm sanh do cảnh hiện
Nên biết hai cái trên
Nguyên là của nhất không
Nhất không đồng cả hai
Bao hàm hết vạn tượng
Chẳng thấy đẹp hay xấu
Làm sao có ưu tiên?
Đại Đạo bao trùm khắp
Không dễ cũng không khó
Kẻ nông cạn hoài nghi
Càng gấp thì càng chậm
Chấp trước mất phán quyết
Tâm liền vào đường tà
Buông xả để tự nhiên
Thể tánh chẳng ở đi
Thuận tánh hợp với Đạo
Tiêu diêu dứt phiền não
Siết niệm trái ngược chân
Hôn trầm cũng chẳng tốt
Không muốn hao thần khí
Sao luân phiên thương ghét?
Muốn vào sâu Nhất Thừa
Chớ căm ghét sáu trần
Sáu trần chẳng căm ghét
Quay ngược đồng chánh giác
Người trí trụ vô vi
Kẻ ngu tự trói buộc
Pháp chẳng phân sai khác
Vọng tâm tự bám chặt
Dùng tâm để cầu tâm
Há chẳng phải sai lầm?
Khi mê sanh tịch loạn
Khi ngộ vô tốt xấu
Tất cả pháp nhị biên
Xuất phát từ hư vọng
Mộng huyễn như hoa đốm
Làm sao đáng bắt lấy?
Được mất đúng với sai
Đồng thời quăng bỏ hết
Nếu mắt mà chẳng nhắm
Giấc mộng sẽ tự trừ
Nếu tâm không phân biệt
Vạn pháp sẽ Nhất Như
Thể Nhất Như huyền diệu
Tất cả duyên quên lãng
Quán muôn pháp bình đẳng
Chúng trở về tự nhiên
Khi muôn pháp biến mất
Không thể nào so sánh
Dừng động không còn động
Động dừng không còn nghỉ
Bởi cả hai chẳng thành
Làm sao có được một?
Xét cứu cánh tột cùng
Phép tắc không tồn tại
Mở rộng tâm bình đẳng
Mọi việc làm dừng nghỉ
Hoài nghi thảy thanh tịnh
Chánh tín lòng ngay thẳng
Không còn gì lưu luyến
Không còn gì nhớ nghĩ
Tâm thái hư tự chiếu
Chẳng cần phải lao lực
Không phải nơi suy lường
Thức tình chẳng thể thấu
Bởi Chân Như Pháp Giới
Không người cũng không ta
Muốn mau chóng tương ứng
Duy chỉ hành chẳng hai
Chẳng hai thảy đồng một
Không gì chẳng bao dung
Người trí khắp mười phương
Đều vào nguyên lý này
Nguyên lý không mau chậm
Một niệm gồm vạn năm
Không tại nhưng cùng khắp
Mười phương hiện trước mắt
Cực nhỏ đồng như lớn
Cảnh giới dứt hư vọng
Cực lớn đồng như nhỏ
Chẳng thấy đường ranh giới
Có đích thật là không
Không đích thật là có
Nếu chẳng phải như thế
Tất không cần phải giữ
Một chính là tất cả
Tất cả chính là một
Nếu có thể như vậy
Lo gì sẽ không xong?
Tin vào tâm chẳng hai
Chẳng hai do tín tâm
Đường ngôn ngữ đoạn tuyệt
Không khứ lai hiện tại