Sát sinh quả báo rất nặng
Pháp Giới 10 tháng trước

Sát sinh quả báo rất nặng

Không sát sinh là giới đầu tiên trong năm trọng giới của Phật Giáo. Trong các ác nghiệp, chỉ có sát sinh là nặng nhất, quả báo sát sinh cũng nặng nề nhất. Vậy nhưng khắp dưới gầm trời, không một ai chẳng tạo sát nghiệp.

Chẳng biết rằng loài vật cùng ta đều tham sống sợ chết như nhau, đều có linh tánh như nhau và đều có Phật tánh như nhau.  Chúng do ác nghiệp mà đọa vào thân súc sanh, ta may mắn do thiện nghiệp mà được thân người. Một chút tâm Từ Bi chẳng khởi, giết hại, ăn nuốt lẫn nhau. Đời này tôi giết anh, kiếp sau trả nợ mạng. Liên miên trói buộc nhau trong nhân quả luân hồi, chẳng đáng đau xót lắm ư?

Do sát nghiệp cố kết đến nỗi phát sanh cái họa đao binh do người gây ra và các thiên tai: Nước, lửa, hạn, lụt, đói kém, bệnh dịch, gió lốc, địa chấn, biển trào, sông ngập v.v… nối tiếp nhau giáng xuống.

Thời Ngũ trược vô vàn xấu ác, khuyên người ăn chay quả thực là vô cùng khó. Tuệ Tâm tôi trích đăng những câu chuyện có thực về quả báo tội sát sinh trong sách Nhân quả báo ứng hiện đời( Ni sư Hạnh Doanh dịch). Nguyện những ai đọc được xin hãy ngừng việc giết hại loài vật, quả báo thực vô cùng nặng nề! Nếu bạn chưa ăn chay xin hãy nhớ điều này: Bạn có thể mua đồ người ta bán sẵn về ăn, nhưng tuyệt đối đừng sát sinh trong nhà!

  • Sự thật về hạn Tam tai.
  • Hội Long Hoa là gì.
  • Thiên ma là loại ma gì.
  • Cách thay đổi vận mệnh
  •  Âm đức là gì.
  • 10 chuyện Tâm linh có thật.
  • Cảnh giới trên bước đường học Phật.
Sát sinh quả báo rất nặng
Quả báo sát sinh

Quả báo sát sinh

Tôi tên Trương Nghĩa, nhà tại thành phố Thiên Tân, năm nay 24 tuổi. Vào năm 19 tuổi, tôi bị bệnh nặng. Mới đầu hai chân mất cảm giác, đi đứng khó khăn.Sau đó bệnh chuyển nặng, xương hông, xương khớp đau không chịu nổi. Hai chân không thể cử động, hễ bóp nhẹ vào là đau đến toàn thân co rúm. Bác sĩ khám xong rồi nói:

– Bệnh này cực kỳ hiếm thấy, vô phương phán đoán, chỉ có thể tạm gọi là “viêm đơ cứng cột sống”. Bệnh này không thể trị, chỉ có về nhà nghỉ dưỡng thôi.

Về đến nhà, suốt ngày tôi nằm dài trên giường, buổi tối không thể ngủ do cơn đau càng nặng. Ba má tôi đi khắp nơi cầu thầy chẩn trị, mới mấy ngày mà bơ phờ tiều tụy.

Mẹ tôi có người bạn đồng nghiệp họ Dương. Ông Dương quy y với Hòa thượng Diệu Pháp ở Ngũ Đài Sơn. Nghe Ông nói Hòa thượng Diệu Pháp có Tuệ Nhãn, hễ ai bị bệnh nan y mà đến nhờ Ngài thì đều khỏi bệnh. Tất cả đều không trị mà lành, hồi phục giống như chết đi sống lại. Cha mẹ tôi nghe vậy vội tìm đến gặp Hòa thượng.

Ăn thịt Ếch

Khi ông bà kể cho Ngài nghe bệnh trạng của tôi, Hòa thượng hỏi:

– Có phải con trai của 2 vị rất thích ăn thịt Ếch?

Mẹ tôi đáp:

– Dạ, phải! Nó thích món ếch xào ớt, mỗi tuần ăn hai, ba lần.

Hòa thượng lại bảo:

– Hiện giờ hai chân cháu có hình dạng như chữ “ cung” phải không? Vừa nói Ngài vừa dùng tay phác họa diễn tả.

– Dạ, hai chân nó có hình giống y như vậy.

Hòa thượng hỏi tiếp:

– Các vị xem hình dáng đó có giống như con ếch không hả?

Thấy Ba mẹ tôi ngơ ngác, Ngài bảo:

– Cháu bị bệnh này là do ăn quá nhiều Ếch mà chiêu cảm nên. Đây chính là nhà Phật thường nói, là “Báo ứng của tội sát sinh”.

Sau đó Hòa thượng đến nhà xem cho tôi. Ngài xem bệnh rồi khai về nhân quả báo ứng và sáu nẻo luân hồi. Việc này khiến tôi cảm động và có cảm giác như mình đi trong đêm đen bỗng được đèn soi sáng. Hòa thượng vừa giảng pháp vừa định dùng tay xoa bóp chân tôi. Thấy thế mẹ tôi cuống quýt ngăn cản:

– Xin đừng làm vậy, vì hễ chạm đến một chút là cháu nó đau đớn.

Hòa thượng cười bảo tôi:

– Vậy ta có nên xoa bóp cho con nữa không?

Vừa cảm ứng đã thối tâm

Lạ thay, lúc hai tay Hòa thượng tiếp xúc với hai chân tôi. Không những tôi chẳng đau, mà còn cảm thấy nóng ấm dễ chịu. Hòa thượng dặn tôi từ nay không nên ăn ếch, không sát sinh. Lại bảo nếu có thể thì nên ăn chay sẽ khỏe mạnh. Ngài bảo: “Tội lớn đầy trời, sám hối liền tiêu”. Chỉ cần tôi thật lòng ăn năn sám hối những sát nghiệp đã tạo. Mỗi ngày chịu khó vì bao sinh linh đó mà thành tâm niệm Phật, cầu siêu cho chúng, hai chân tôi sẽ hồi phục lại. Tôi nghe theo lời Ngài, bắt đầu giữ giới chẳng sát sinh, ăn chay, niệm Phật. Cha mẹ tôi cũng niệm Phật hỗ trợ, cầu cho tôi sớm mạnh khỏe.

Bệnh của tôi dần dần chuyển biến tốt. Nhưng khi bạn bè đến thăm, thấy tôi thân thể quá suy nên ai cũng khuyên ăn mặn cho có chất bổ dưỡng. Cha mẹ tôi cũng nóng ruột, bảo tôi đợi thân thể khỏe hẳn rồi hãy ăn chay. Do niềm tin không kiên cố, tôi bị mọi người thuyết phục, thế là quay lại ăn cá thịt. Về sau này, khi tụng kinh Địa Tạng, tôi mới biết mình thuộc loại người: “Vừa mới phát thiện tâm, trong chốc lát đã vội thối thất”.

Ăn mặn bệnh tái phát

Hậu quả là sau khi tôi ăn mặn lại  thì 2 chân đau kịch liệt trở lại. Dù tôi có chích, uống thuốc gì, cũng đều vô hiệu. Lúc này cha mẹ tôi cuống quýt đi tìm Hòa thượng Diệu Pháp nhưng không được. Dương cư sĩ nói Hòa thượng đã đi Nam Phương Tự giảng pháp. Trải qua bao trắc trở, vất vả, cuối cùng chúng tôi cũng liên lạc được với Ngài. Qua điện thoại, Hòa thượng hỏi:

– Con lại ăn cá, lươn, phải không?

Lòng nóng như lửa đốt, mẹ tôi chen vào thưa:

– Dạ, đúng vậy, cá, lươn có thể giúp cháu nó bổ huyết tráng kiện thân thể ạ

Hòa thượng thở dài nói:

– Ôi chao! Sao các vị không nhớ kỹ lời ta dặn. Ăn cá thịt chẳng ích chi cho thân thể, làm tăng thêm tội, khiến bệnh tình trở nặng mà thôi! Thật là nghiệp cũ chưa trừ, lại gây thêm nghiệp mới! Nếu kiên trì ăn chay, niệm Phật tuyệt nhiên không thể có hiện tượng xấu như bây giờ.

*

Nghe xong, cả nhà đều hối hận. Sau đó, cùng thỉnh cầu Ngài dạy cho cách cứu vãn. Hòa thượng bảo tôi phải tụng Kinh Địa Tạng và chú Đại Bi, phải thực lòng thành tâm ăn năn sám hối. Ngài bảo tôi mỗi ngày phải siêng năng tụng niệm, hồi hướng công đức trì chú cho chúng sinh khắp pháp giới, như vậy hiệu quả mới tốt.

Từ hôm đó tôi mới thật sự bắt đầu học hỏi và tu tập Phật pháp. Ngày ngày khẩn thiết tụng Kinh Địa Tạng và chú Đại Bi. Không bao lâu tôi có thể tụng thuộc làu chú Đại Bi. Và tụng xong bộ kinh Địa Tạng trong vòng hai tiếng. Tôi nghĩ đây là nhờ Chư Phật, Bồ tát gia hộ nên mới có được hiệu quả nhanh như thế.

Tôi hằng ngày tập trung tinh thần tụng kinh, trì chú, niệm Phật, chuyên tâm tu hành. Người khác có khuyên tôi ăn thịt, tôi cũng không lay động. Nhờ vậy mà bệnh ngày càng chuyển tốt. Sau đó tôi đến bệnh viện để tái khám kiểm tra. Bác sỹ chẩn đoán là xương đùi bị hoại tử.

Phước báo ngọt lành

Vậy nhưng kỳ tích xuất hiện: Tôi có thể bước đi không còn đau đớn, tôi nghĩ: “Đây chính là cảnh chuyển theo tâm”. Đã là báo ứng nhân quả thì không nên sợ hãi, buồn rầu, khóc lóc. Chỉ cần bình thản đối diện, tin sâu Phật pháp, chí tâm tu hành. Nhất định sẽ chuyển xoay ác cảnh thành thiện cảnh. Tôi hy vọng những ai xem chuyện của tôi đều sẽ lấy đó làm gương mà cẩn trọng cảnh giác. Mong quý vị đừng sát sinh, để khỏi đi vào vết xe đổ như tôi.

Nếu không trải qua quái bệnh đau đớn này, tôi cũng khó mà tin trên đời có quả  báo sát sinh! Đúng là nhân quả báo ứng rất rõ ràng, như bóng tùy theo hình, không mảy may sai lệch.

Mong các vị sớm tỉnh ngộ, hiểu rõ sát sinh chắc chắn chiêu ác báo mà dứt tuyệt ăn mặn. Xin hãy xem chuyện của tôi, sau khi thọ ác báo rồi, mới tỉnh ngộ. Tôi luôn nhớ câu: “Ác hữu ác báo, thiện hữu thiện báo”. Những gì chúng ta tạo tác hành động, từng cử chỉ, từng niệm khởi, theo sau đều có quả báo. Mong quý vị hãy suy ngẫm cho thật kỹ.

Quả báo sát sinh: Giết gà chịu ác báo ung thư

Ông Chương bị ung thư Phổi giai đoạn cuối, bác sĩ dặn người nhà lo chuẩn bị hậu sự cho ông. Người bà con của ông biết tôi nghiên cứu Phật Pháp, liền dẫn vợ ông tới nhà tôi, thỉnh cầu giúp họ. Rất may là Hòa thượng Diệu Pháp đang có mặt tại đó, họ liền khẩn cầu Sư phụ từ bi cứu giúp. Hòa thượng Diệu Pháp nói:

– Bệnh nhân nghiệp sát sinh quá nặng, nhất là giết gà rất nhiều, có phải vậy không?

Vợ ông Chương đáp:

– Dạ đúng, chồng con ưa chiên xào, hầm, nướng. Trong làng có đám hiếu hỉ gì thường đến nhờ ông làm bếp trưởng. Đã vậy ông chê người không biết giết gà nên luôn giành ra tay. Mỗi lần đình đám, ông giết mấy chục con gà, máu đỏ nhuộm hồng cả mương.

Hòa thượng lại hỏi:

– Các ngươi có lén giết con gà trống bự nào của nhà người ta hay không? Con gà này bụng nó lông toàn sắc vàng, mình mầu hồng nâu, có đuôi màu xanh lá cây, toàn thân nó sáng lấp lánh. Khi nó ngẩng lên – tính chiều cao từ đầu đến chân – cũng hơn nửa mét.

Sám hối

Bà Chương nghe Hòa thượng tả thì mặt mày thất sắc, té nhào xuống nghe một cái đụi. Bà dập đầu lia lịa, lắp bắp:

– Ôi trời ơi, thưa Bồ tát! Chúng con nào biết giết gà là có tội? Năm đó mất mùa, ngày nào nhà cũng đói! Hôm đó có con gà trống bự của láng giềng bay sang nhà, quả thật chúng con có lén giết nó ăn. Nào ngờ Bồ tát có mắt nhìn thấu hết. Đúng là “ác hữu ác báo”, sau này chúng con không ăn trộm của người ta nữa.

Trong năm đói kém đó chúng con còn trộm cả lương thực, hoa màu… Giờ con biết tội rồi, tất cả đều do chúng con tham lam. Xin hãy giảm tuổi thọ con, con nguyện chết thay cho ông ấy…Huhu huhu!

Bà vợ chấn động tinh thần, vừa khóc vừa kể một thôi một hồi, luôn miệng xin sám hối tội lỗi của mình. Ai ngờ phụ nữ này có linh giác rất cao, mới nói một chút là thông suốt. Lời lẽ của bà thật thà chất phác, mà tình cảm phu thê họ cũng thật đáng quý. Tôi vội đỡ bà dậy, bảo bà hãy lắng nghe Hòa thượng khai thị. Sư phụ cũng đang rất cảm động.

Nên tụng kinh Địa Tạng

Ngài nói giọng hơi run:

– Quả báo sát sin rất nặng nề, nay con đã biết và biết ăn năn sám hối. Khi trở về phải nhớ giải thích cho chồng con hiểu, để ông ta biết lỗi mà khẩn thiết sám hối. Từ nay về sau cả hai tuyệt đối không được sát sinh nữa. Hãy tới chùa thỉnh bộ kinh Địa Tạng. Vì chồng con sát hại gà nhiều nên phải tụng 49 biến, để hồi hướng cho chúng nó. Nên nhớ là chồng con phải siêng tụng kinh Địa Tạng, ông ta còn tội trộm giết gà trống bự kia nữa. Nó là vua trong loài gà đấy!

Hòa thượng hỏi tiếp:

– Có phải là sau khi giết con gà trống “oai hùng” đó xong, chồng con liền bị bệnh nhức đầu? Bà Chương ngẫm nghĩ nhớ lại rồi khẳng định:

– Đúng, đúng vậy! Quả là lúc đó ông phát bệnh nhức đầu ngót hai ngày, nhức bưng bưng, ăn gì cũng không nổi!

Hòa thượng nói:

– Con gà sau khi bị giết, lúc nào nó cũng theo báo và đứng trên đầu chồng con, có lúc còn dùng mỏ mổ vào não ông. Như vậy thì làm sao mà không đau đớn được chứ? Hãy lập bài vị cho con gà đó ở trong chùa. Sau đó hai con phải vì nó tụng 7 bộ kinh Địa Tạng và thỉnh chư Tăng giúp làm siêu độ cho nó. Nó có thể siêu sinh thiên giới thành một con phượng hoàng!

*

Bà Chương nói:

– Chúng con không biết chữ nhiều, tụng không được thì làm sao?

– Tụng kinh là để cứu mạng cho chồng con! Ngoài ra, đối với con cũng có lợi ích rất lớn. Không biết chữ thì có thể tra từ điển, cũng có thể hỏi người biết chữ. Nếu không thể tụng thì có thể thỉnh Tăng nhân tụng, nhưng mình tự tụng sẽ tốt hơn. Phải tuyệt đối lưu ý, trong thời kỳ siêu độ, nên đoạn tuyệt tất cả thức ăn mặn. Không ăn tất cả những thứ như thịt, hành, hẹ, tỏi, rượu và thuốc hút…Toàn bộ đều phải dứt hết.

Bởi vì nếu ăn đồ hôi tanh rồi tụng kinh, thì chẳng có chư thiên, quỷ thần nào đến nghe kinh, chúng sinh sẽ không được lợi ích. Mà như vậy đối với Phật pháp cũng không cung kính. Thế thì làm sao có được công đức? Những con vật bị giết nếu như không siêu được, thì bệnh chồng con rất khó lành. Nếu cả hai có thể nghiêm hành, tuân thủ giới luật, thì Phật, Bồ tát nhất định sẽ gia hộ cho các con. Hòa thượng nhắc nhở thật thiết tha.

Bà Chương lại hỏi:

– Chồng con hiện đang bệnh nặng, không biết có thể chết lúc nào, tụng kinh như vậy có kịp không?

Cải tử hoàn sinh

Hòa thượng đáp:

– Chồng con nếu chẳng giết vô số gà như thế, thì thọ mệnh cũng chưa tận. Quả báo sát sinh là giảm thọ mà! Bởi vì vừa rồi con chí tâm sám hối nên hiện giờ bệnh chồng con cũng có cơ may chuyển biến. Hãy chí thành sám hối trợ giúp ông nhà tiêu trừ tội chướng. Nếu bản thân chồng con biết thành tâm sám hối, chí thành tụng kinh niệm Phật, nhất định sẽ chuyển nguy thành an. Phải tranh thủ nắm bắt thời cơ còn lại!

Bà Chương liền vào bệnh viện, thấy chồng mình đã có thể ngồi dậy được và đang ngồi trên giường. Hỏi thăm mới biết, ông vừa mới nôn ra ống nhổ hơn hai chén rưỡi đàm mủ. Hơi thở cũng đã thông. Từ hồi bệnh nặng tới giờ lần đầu ông có thể nôn được đàm ra. Bà Chương vô cùng mừng rỡ, sẵn dịp đem lời Hòa thượng dạy, kể cho chồng nghe. Chồng bà nghe kể xong thì vừa mừng vừa sợ. Hôm sau cả hai quyết định xuất viện về nhà.

Sau đó hai vợ chồng làm y theo lời Hòa thượng dạy. Không bao lâu sau, cái ông Chương bị “ung thư phổi suýt chết kia”, đã ra khỏi cửa tử trước sự ngạc nhiên của toàn Thôn.

Quả báo sát sinh – Chó đầu thai báo oán

Năm năm trước, Hạ tiên sinh hơn 40 tuổi, con trai ông là Cún được 12 tuổi. Cún ương bướng từ nhỏ. Khi đi học, không những nó ham chơi, chẳng chịu học hành. Lại ưa đánh nhau, thường xuyên trốn học. Cha, mẹ, thầy giáo đều bó tay hết cách đối với nó.

Em gái ông Hạ là Phật tử. Cô biết đây là nghiệp báo oan gia đến đòi nợ nên muốn nhờ Phật pháp chuyển hóa thằng bé, giúp anh mình giải mối lo. Cô dẫn anh đến gặp Hòa thượng Diệu Pháp cầu cứu. Cũng hy vọng anh mình thấy Ngài trí huệ mà phát tâm tin Phật. Hòa thượng chăm chú nhìn ông Hạ rồi hỏi:

– Ngày xưa anh có giết qua con chó nào không?

– Dạ không, xưa nay con chưa từng giết qua con chó nào! Ông Hạ nhấn mạnh.

– Vậy sao? Con chó đó lông vàng, trên lưng đốm đen, lúc giết nó anh khoảng chừng 20 tuổi. Sư phụ nói rõ thời gian và tả kỹ hình dáng con chó.

Ông Hạ nhớ lại chuyện thuở xưa và nói:

– À, hồi đó còn làm ruộng tại vùng Hắc Long Giang. Mấy thằng bạn đồng nghiệp trộm con chó vàng của làng bên cạnh bắt giết. Con chỉ phụ tá, giúp lột da, mổ bụng, làm thịt giùm thôi.

Chó đầu thai làm con

– Anh có ăn một chén thịt nữa mà?

– Dạ, đương nhiên là vậy rồi, con đã phụ giúp, lẽ nào không ăn cho đỡ thèm! Ông Hạ cười nói.

– Anh đã lột da, lại còn mổ bụng, xẻ thịt chó, làm vậy không phải giết nó thì gọi là gì? Đến thởi điểm này thì chính con chó đã đầu thai làm con anh, tìm anh mà báo oán tội sát sinh đó.

Mặt ông Hạ đầy bất bình, tức tối nói:

– Như thế quá vô lý và không đúng chút nào! Trước tiên con chó phải tìm kẻ bắt nó, giết nó, mà báo oán mới hợp lý chứ? Vả lại bọn họ cũng ăn thịt nhiều hơn con mà! Tại sao lại nhắm vào con? Con đâu phải là người giết nó!?

Sư phụ giải thích:

– Chuyện đến nay đã hơn 20 năm, có lẽ nó đã tìm tới những người kia báo thù rồi. Nhưng không nhất định là phải đầu thai làm con họ. Phàm những kẻ tham dự việc bắt chó, giết, ăn… Sớm muộn gì đều phải trả quả báo sát sinh hết. Còn như ai trả báo trước, ai bị báo sau, chuyện này không nhất định!

Nghiệp báo sai biệt của mỗi người

Bởi vì nghiệp lực và phúc đức mỗi người khác nhau, nên thời gian trả báo cũng có sớm muộn chẳng đồng. Người có phúc báo lớn một chút thì đời này đời sau cũng chưa thọ báo. Đợi đến nhiều đời nhiều kiếp sau nữa, phúc hết, thì họ mới trả báo. Hòa thượng thở dài, cố sức nhắc nhở ông Hạ:

– Ôi! Ta biết anh không tin những gì ta nói. Hôm nay anh đến đây cũng là cùng Phật có duyên. Ta hy vọng anh có thể cởi bỏ phiền não, cho nên mới giảng về nhân quả cho anh nghe. Còn số mệnh anh, số mệnh gia đình, đều nằm trong tay của chính anh. Tất cả đều có thể chuyển đổi được. Ngừng một chút Hòa thượng tha thiết nói:

– Nếu như anh có thể sám hối tội sát sinh và giết hại con chó. Hằng ngày chịu khó tụng kinh Phổ Môn, hồi hướng công đức cho con chó đó. Đồng thời dùng tâm nhẫn nại giáo dục con, thì con anh sẽ thay đổi. Anh nếu càng chân thành, thì con anh thay đổi càng nhanh.

Nói ngược lại, nếu như anh không thể làm theo lời ta. Đợi đến lúc con anh 17 tuổi, nhà anh sẽ phát sinh việc lớn. Và sau đó con anh có thể tạo họa, sa vào lao ngục. Ngàn vạn lần chớ nên khinh thường! Hạ tiên sinh nghe xong, không nói gì, mắt cụp xuống, mặt hiển lộ vẻ không tin. Anh hoàn toàn chẳng tiếp nhận lời khuyên vàng ngọc của Hòa thượng.

Thọ nhận quả báo sát sinh

Thời gian qua như tên bay, chớp mắt con trai ông Hạ đã mười bảy tuổi. Suốt mấy năm ở trường học, hành vi xấu ác của thằng bé đã khiến cho nó bị đuổi học. Ông Hạ vì vậy phải tốn rất nhiều tiền để duy trì học bạ cho con. Nhưng ông vô phương dạy dỗ, thằng bé ngày càng hư đốn khó bảo, một mực kình chống cha. Vì nó mà vợ chồng ông Hạ thường xuyên cãi lẫy, thậm chí đánh nhau ầm ĩ. Năm năm sau, gia đình ông giống như chiến trường, không có ngày nào được an.

Mùa xuân năm nay, đêm giao thừa, hai vợ chồng vì con mà gây gỗ dẫn tới đánh nhau tưng bừng. Người mẹ réo đứa bé trợ giúp. thằng Cún bây giờ đã cao một mét tám, huyết khí bừng bừng. Vừa nghe tiếng mẹ hô hoán, nó chạy tới giữ chân cha lại, vật ông té nhào. Nó tiếp tục giữ chặt chân cha, để mẹ nó đánh thỏa thích. Đến khi ông ngất đi, họ mới kêu xe cấp cứu đưa vào bệnh viện.

Cuối cùng ông Hạ phải li hôn, thằng con đi theo mẹ. Sau đó còn gì xảy ra nữa thì tôi không biết. Tôi thật rất tiếc cho Hạ tiên sinh! 5 năm trước nếu ông chịu nghe lời Hòa thượng khuyên dạy, thì có lẽ đã không phải chịu quả báo sát sinh tai hại này.

Quả báo sát sinh – Quán Vịt quay cao cấp

Tại đại lộ Tung Sơn của thành phố Đài Bắc phồn hoa. Có một tiệm vịt quay nổi danh khắp xa gần tên là “Quán ngon cao cấp”. Quán làm ăn rất phát đạt, thiết kế sang trọng, nhân viên đều trẻ trung, mặc toàn tây âu trắng. Nhân viên bận rộn như con quay để tiếp đãi, bưng bê phục vụ thực khách. Chủ quán họ Thái, tuổi ngoài 50, béo tròn phục phịch, mặc tây âu, mặt mày hớn hở. Ông thường ngồi nơi quầy thu ngân sau máy đếm tiền, tay đeo đồng hồ vàng chói, cười toe toét,

Trước cửa tiệm là quầy hàng bán lẻ, phía sau tiệm là xưởng giết mổ, lò quay nướng vịt. Tiệm buôn ngày càng phát, liên tục lập chi nhánh các nơi nên nghiệp sát của chủ quán ngày càng nặng. Lúc này cũng là thời kỳ ông hưởng thụ, tiêu xài vô cùng mãn ý, biết thế nào là cực khoái của kiếp nhân sinh.

Mỗi năm, khi mùa xuân đến, nhà nhà hộ hộ thảy đều cần sắm hàng tết, quán vịt nướng lại càng đông khách hơn. Khách quen muốn mua được vịt quay mới ra lò, phải xếp hàng chờ đợi từ 3 đến 5 tiếng. Nhân viên phục vụ tất bật tới nửa khuya, mà vẫn bận tít mù không thể nghỉ ngơi. Vì vậy mà chủ quán tổng động viên toàn gia đình tham gia buôn bán. Nghiệp sát sinh do vậy mà thành đại sát nghiệp.

Chịu quả báo sát sinh

Một hôm, cũng giống như mọi ngày, tiệm đang buôn bán rôm rả, huyên náo ồn ào. Đột nhiên mọi người nghe có tiếng vịt rống rất to, lớn đến mức át hết mọi tạp âm trong tiệm. Tất cả quay đầu lại nhìn, ai cũng chết đứng trước cảnh tượng khủng khiếp: Chủ quán đang nằm dài trên đất, hình trạng giống y con vịt, miệng lão không ngừng kêu lên tiếng cạp cạp.

Mọi người đều xúm lại nhìn và không ngớt bàn tán xôn xao, bỗng có một bà béo mập, hét lớn nói: Ôi trời ơi! Lão này giết vịt quá nên bị quả báo sát sinh đó! Đáng sợ quá! Tôi không dám ăn thịt vịt nữa đâu!

Mọi người bấy giờ mới tỉnh hồn trờ lại, không hẹn mà đồng một mục đích, xúm nhau chạy ra khỏi tiệm giống như bầy ong vỡ tổ. Bà giám đốc đưa ông đi khắp các nơi chữa trị. Tây tàu đủ hết nhưng vô vọng. Bác sĩ tài ba đến mấy, cũng không thể nào khiến ông ngừng kêu tiếng cạp cạp quái gở kia.

Ông cứ kêu như thế suốt ba ngày ba đêm, cho đên lúc kiệt sức không còn kêu được nữa…Cuối cungg hai mắt ông mở to, thất khiếu ộc máu, ông tắt hơi trong thống khổ tận cùng.

Kể từ hôm đó tấm bảng hiệu “Quán ngon cao cấp” bị tháo gỡ, các chi nhánh khắp nơi cũng đóng cửa. Dòng tộc họ Thái cũng giấu luôn tung tích, không biết họ dời đi cư trú ở đâu?

(Quả báo sát sinh -Theo Nhân quả báo ứng hiện đời )

Tuệ Tâm 2019.

Sưu Tầm Bởi Tuệ Tâm Admin ( https://kinhnghiemhocphat.com/ )

Xem Thêm:   Khẩu nghiệp là gì

22 lượt xem | 0 Bình luận
Nam Mô A Di Đà Phật - Pháp Giới là trang chia sẻ phật pháp, kinh phật, pháp âm, câu chuyện phật giáo. Mong góp chút sức lực bé nhỏ để giúp các bạn tiếp cận được đại trí thức của đức Phật. Đừng hỏi tôi là ai. Hãy chấp trì danh hiệu Phật, gieo duyên với Phật Pháp để giúp bạn an lạc.
Pháp Âm Thần Chú Tu Học Blog