Yêu tinh là loại chúng sanh có tánh linh. Hoặc là chồn( hồ ly), rắn, rết hoặc là vong linh quỷ gá nhập nơi non cao rừng thẳm. Hoặc loại thủy quái dưới biển sâu, do hấp thụ nhật nguyệt tinh khí lâu năm mà phát lộ khả năng linh thông biến hóa. Dân gian không biết gọi là yêu tinh, chớ thực ra loài này được xếp vào cõi Ngạ quỷ và súc sanh trong lục đạo luân hồi.
Chúng ta bị ám ảnh bởi những chuyện nhảm nhí trong Tây Du Ký. Vì vậy mà lầm tưởng Yêu tinh ăn thịt người, chuyên hại người. Sự thực chẳng phải thế đâu! Yêu quái thành tinh có loại biến hóa hại người, cũng có loại giúp người. Như 800 đệ tử hồ ly của hòa thượng Tuyên Hóa, chuyên cho thuốc chữa bệnh cho nhân gian. Hoặc có loại chỉ ưa tu hành, như cặp rắn chúa được Tổ Thiền Tâm hóa độ. Cặp rắn chúa này sống trên ngàn năm, tu luyện Âm dương nhị khí mà có khả năng biến hóa. Về sau được Ngài hóa độ mà quy y chánh Pháp.
- Quả báo tội Ngoại tình tà dâm.
- Phép thuật có thật hay không
- Sự thật về Đồng bóng.
- Thiên Ma là loại ma gì
- Âm đức là gì.
- 10 chuyện Tâm linh có thật.
- 10 chuyện nhân quả báo ứng có thật.
Chuyện về yêu tinh
Trong ” Niệm Phật Thập Yếu”, Tổ Thiền Tâm ghi lại một số chuyện kỳ lạ:
Có một nhà sư Việt Nam tu tại chùa Bàng Long bên Lào, trong khi thiền định thấy một nhóm yêu quái hiện thân mỹ nữ lõa lồ, nắm tay nhau nhảy múa. Sư trấn định tâm không nổi, liền thành khẩn niệm Phật, tướng ấy mới tan.
Khi xưa, ở chùa núi Chung Nam tại Trung Hoa, có một vị sư đang tham thiền. Nhân khi trời lạnh bụng đói, động niệm tưởng ăn. Bỗng thấy một thiếu phụ bưng thức ăn đến cúng dường. Thiếu phụ quỳ sớt đồ ăn vào bát, thỉnh sư nên dùng liền kẻo nguội lạnh, mất ngon.
Sư vì đói muốn thọ dụng ngay, nhưng nghĩ chưa đến giờ thọ trai, nên nhẫn nại bảo hãy tạm để một bên, chờ đúng giờ rồi sẽ ăn. Thiếu phụ nghe nói, có vẻ hờn giận bỏ đi. Giây lâu sau đúng ngọ, sư giở bát ra thấy trong ấy toàn là dòi bò lúc nhúc. Chừng ấy ông mới tỉnh ngộ, biết vừa động sanh vọng niệm, liền rước lấy cảnh ma. May nhờ có chút định lực mới khỏi ăn đồ dơ và phạm giới sát.
Yêu tinh cổ thụ
Lại một vị sư cũng tu thiền trong non, thấy mình lẻ loi cô quạnh, nên sanh vọng tưởng: Muốn được một ít người cùng ở cho vui. Vừa đâu có bà lão dẫn hai cô gái trẻ đẹp đến. Bảo nhà ở dưới làng chân núi, tìm đến am tranh cầu xin dạy đạo. Vị tăng ban sơ không nghi ngờ, liền thuyết pháp khai thị. Tới lui như thế lâu ngày. Một hôm bà lão thưa bạch xin cho hai cô gái làm thị giả lo việc giặc giũ cơm nước để sư đỡ nhọc. Sư nghe nói thoáng sanh lòng ngờ lạ, liền nghiêm trách từ chối.
Ba người đó có vẻ hờn thẹn bỏ đi. Sư lén theo dõi qua một khúc quanh bỗng chợt mất bóng, đến xem thì đã cùng đường. Lại không thấy có nhà cửa chi cả, chỉ thấy ba gốc cổ thụ, một to hai nhỏ. Ông suy nghĩ biết đây là yêu tinh cổ thụ làm quái. Liền muốn đem búa chặt đốn hoặc nổi lửa thiêu đốt để dứt trừ hậu hoạn. Vừa nghĩ đến đó bỗng thấy ba người hiện ra cầu sám hối và xin tha mạng
Yêu tinh Hồ Ly
Hòa Thượng Tuyên Hóa, là hóa thân của Quán Thế Âm Bồ Tát, kể lại nhân duyên và Quy y cho loài Hồ ly tinh:
Khi mẹ Ngài ốm nặng, ngoài việc tuyệt thực, cầu cho mẹ Ngài mau hết bịnh ra. Ngài còn đi khắp nơi thỉnh mời lương y về trị bệnh cho mẹ. Hòa Thượng nghe nói ở Bối Ấm Hà có một Hồ Tiên rất hiển linh, thường ban tặng thuốc men cho người bịnh. Hòa Thượng cũng đến đó quỳ luôn ba ngày ba đêm, chí thành khẩn thiết cầu xin thuốc cho mẹ.
Con yêu tinh Hồ Tiên này có lai lịch ra sao? Đương lúc quân đội Nhật đóng quân ở đó. Hồ Tiên vốn ở trong doanh trại, sau đó Hồ Tiên đuổi quân Nhật bỏ chạy hết.
Không biết quân đội Nhật đã bắt ở đâu ra rất nhiều người Hoa, rồi dùng xe lửa đưa họ đến Bối Ấm Hà. Đến nơi, vừa mở cửa xe, người ta ùa ra tức thì rớt vào chảo dầu sôi. Bị chiên sống mà chết tức tưởi. Lúc đó không biết có đến bao nhiêu người Hoa mà kể đã bị chết tươi một cách thảm thương như vậy!
*
Có lẽ Hồ ly tinh cảm thấy không vui khi thấy cảnh trạng ấy nên liền biến thành một ông lão râu bạc phơ đến đấu với quân Nhật. Người Nhật thấy có một ông lão xuất hiện trong doanh trại họ bèn cầm súng đuổi theo. Ông lão chạy vào kho đạn, không bao lâu kho đạn bị nổ. Vì bị nổ tung hai lần như vậy, nên người Nhật biết không thể nào trú ở đó được nữa. Cuối cùng chúng rút binh! Hồ Tiên này có bản lãnh lớn thế đấy!
Quân Nhật đi rồi, Hồ ly tinh hiển hiện linh thiêng ban bố thuốc men. Bất luận người ở đâu xa tới cầu xin thuốc. Họ chỉ cần dùng miếng vải đỏ phủ lên cái chén, rồi đến đó quỳ khấn nguyện. Sau mở vải đỏ ra xem thì thấy có thuốc hiện ra trong chén. Linh ứng như thế đấy! Tôi nghĩ nếu quả linh thiêng như vậy thì cũng nên đến đó để cầu xin thuốc cho mẹ. Tôi đến chỗ Hồ ly tinh trong căn nhà trống, quỳ xuống cầu thuốc.
*
Tôi quỳ cầu hết một ngày mà không có thuốc, cầu qua hai ngày cũng không thấy thuốc. Tôi nói: “Tôi quỳ ba ngày, nếu cầu không được thuốc thì tôi không đứng dậy.” Lúc đó trời lạnh, mà tôi vẫn quỳ ở đó. Nhiều lần mở vải ra xem, thấy không có thuốc. Tôi tiếp tục quỳ rồi lại giở vải đỏ ra coi thử, lại cũng không có thuốc. Tôi cứ thế quỳ hết ba ngày ba đêm. Tôi thầm nghĩ: “Phải chăng mình đã không thành tâm? Cũng không phải! Vậy chắc tại vì mình không có duyên với Hồ Tiên thôi!
Bởi cầu không được thuốc nên tôi không cầu nữa. Bản thân tôi cũng biết về thuốc Bắc, nên tôi đến tiệm hốt thuốc cho mẹ tôi, nhưng bà uống cũng không khỏi bịnh và không bao lâu mẹ tôi qua đời.
Đợi sau khi tôi xuất gia. Hồ Tiên này nhập vào người bà con của tôi, cũng muốn quy y tôi. Tôi hỏi y là ai? Y đáp y là Hồ Tiên ở Bối Ấm Hà chuyên bố thí thuốc men cho người ta. Tôi bèn tính sổ nợ với y, nói: “Lúc ngươi bố thí thuốc, tôi tới xin thuốc, tại sao ngươi không cho tôi thuốc. Giờ đây lại còn muốn quy y tôi nữa hả?”
Hồ Tiên nói: “Lúc Thầy quỳ ở đó, có một luồng ánh sáng màu vàng chói khiến con mở mắt không ra, nên không cách nào cho thuốc được!” Tôi đặt tên cho y là Pháp Thiên Pháp Đại. Đây là lần thứ hai có Hồ Tiên (hồ ly) quy y tôi.
*
Tại thôn Tương Lam Kỳ, Tứ Đồn. Một hôm có hơn 800 yêu tinh là Hồ Ly Tinh trắng, biến thành người đến quy y tôi. Chúng nó chân thật tu hành, chuyên làm việc lợi ích cho người và trị bịnh cho người mà không lấy tiền.
Hơn 800 con Hồ Ly Tinh này cũng nhập vào thân người rồi trị bịnh cho người ta. Chúng xem giống y như người thường để trị bịnh, bắt mạch hoặc kê toa thuốc. Chúng trị bịnh không lấy tiền, chuyên dốc sức làm nghĩa vụ thiện. Cho nên có rất nhiều người tin tưởng chúng. Người trong thôn thường đốt nhang lễ lạy. Họ còn mua đồ cho chúng nó, nhưng chúng nó cũng không muốn.
Thông thường thì hồ ly thích ăn thịt gà, nếu các vị cúng cho nó một con gà thì nó vui mừng khấp khởi. Nhưng chúng yêu tinh hồ ly này cũng không muốn gà. Chúng không ăn thú vật sống mà chúng đều ăn chay. Sau đó Hồ Ly cũng nói chuyện với người ta, rằng: “Tôi chỉ gặp các vị ba năm thôi. Ba năm sau, tôi sẽ đi theo Sư Phụ tu hành.” Người ta hỏi: “Ai là Sư Phụ của ông?” Y đáp: “Tới lúc đó, các người sẽ biết, bây giờ tôi không thể nói được.”
*
Ba năm sau, khi tôi đi ngang qua nơi đó, Hồ ly tinh đến cầu xin quy y. Sau khi nói chuyện với chúng xong. Ngay hôm đó tôi cho quy y hơn 830 con hồ ly cùng một lúc. Sau đó tôi phái chúng nó tới núi Lạp Pháp ở huyện Giao Hà tu hành. Từ đó về sau, ở đó không còn Hồ ly tinh trị bịnh cho người ta nữa. Dân địa phương đều không thích tôi, họ nói vì tôi đã đem Thầy thuốc của họ đi mất.
Bắc phương có Hồ (cáo), Hoàng Nhị Tiên, Hồ Tiên tức là yêu tinh Hồ Ly. Hoàng Tiên tức là yêu tinh Hoàng Thử Lang (chuột), người ta thường gọi là Hoàng Bì Tử. Ở Bắc phương người ta đều gọi hai loại động vật này là thần. Chúng nó rất tiểu nhân nhỏ mọn, nếu quý vị lỡ nói sai một câu, là chúng nó khiến cho các vị sanh bịnh.
Lần đầu tôi gặp một con chuột Hoàng Bì Tử này. Nó khiến cho một người sanh bịnh tà rồi tới đấu pháp với tôi. Tôi dùng ấn “Quyến Sách Thủ” để bắt nó. Nó đấu không lại, bèn nhập vào người bịnh, quỳ xuống lạy lục, tha thiết cầu khẩn nói: “Con muốn quy y Thầy, xin Thầy thả con đi!” Nói nghe rất là tội nghiệp, tôi nói: “Vậy, ngươi quy y được rồi!” và thả nó đi.
*
Ban đầu tôi có nói là khi trở về chùa tôi sẽ truyền quy y cho nó. Nhưng khi tôi trở về chùa rồi thì sao? Bởi vì nó thích nói dối nên nó gạt tôi, chớ nó không có tới chùa. Lúc tôi ở ngay chỗ của bịnh nhân, bịnh nhân đó không sao. Đợi tôi đi rồi, bịnh tình của bịnh nhân lại tái phát.
Sau đó tôi quay trở lại bắt nó. Tôi bắt nó tổng cộng có đến ba, bốn lần. Cuối cùng tôi nói: “Ngươi mà nói dối thêm một lần nữa, ta sẽ không khách sáo với ngươi đâu! Lần này ngươi nhất định phải cải tà quy chánh!” Có như vậy nó mới không nói dối. Cho nên muốn độ một chúng sanh thật không dễ chút nào.
Các vị thấy tôi độ con yêu tinh Hoàng Bì Tử này đây, nó đã gạt tôi năm lần bảy lượt nhưng tôi cũng không hề ghét bỏ nó. Cuối cùng vẫn truyền quy y cho nó và đặt tên cho nó là Quả Vãng. Đó là lần đầu tôi thâu Hoàng Tiên quy y. Có lẽ các vị chưa hề nghe về các sự việc này, nên cũng không mấy tin, nhưng là kinh nghiệm chính tôi đã trải qua.
Hàng phục Yêu tinh
Hòa Thượng kể: Con người có rất nhiều bịnh, đa số do nghiệp chướng tới đòi nợ. Đó cũng là bịnh tà, mà có một số người biết được. Bịnh tà tức bị ma nhập. Lúc tôi ở Đông Bắc đã từng gặp một con mèo trúng tà, bị ma nhập. Cả ngày nó nhảy lên, nhảy xuống không ngừng. Nói chung là nó đã phát điên. Loại mèo này nếu chết sẽ thành mèo ma đi phá hại người làm cho người ta mê muội hồ đồ không biết gì. Tôi gặp qua rất nhiều hiện trạng như vậy.
Tôi nhớ trong hội Đạo Đức ở Đông Bắc, có một cô Chủ Nhiệm ban tập sự họ Từ. Lúc đó, có một em học sinh bị ma nhập. Cô Từ tưởng mình là Chủ Nhiệm ban tập sự có địa vị và quyền lực, nên đích thân trị bịnh cho em này. Trước hết cô ta hớp một ngụm nước rồi phun lên mặt của đứa nhỏ.
*
Con yêu tinh này không sợ bị phun nước lạnh, nó không những không bỏ chạy mà còn nói: “Cô muốn trị tôi hả? Tôi nay sẽ nhập vào người cô đây, xem cô có cách gì?” Lúc đó đứa bé thì trở lại bình thường, nhưng cô Từ lại bị trúng ma, trúng tà. Từ đó cô phát ma khí, không thể ở trong hội Đạo Đức phải đi về nhà. Ở nhà, mỗi ngày cô đều bị yêu tinh đến quấy rày, khiến cô không yên.
Ma này là ma gì? Đó là một con khỉ lớn, con yêu tinh này nhập vào giày vò cô, nói nó thương yêu cô cỡ nào, rồi mê hoặc cô để quan hệ với nó. Sau đó, cô bị ra máu ở bảy chỗ, con yêu tinh này còn hút hết tinh khí của cô khiến cô thoi thóp chờ chết.
*
Hội Đạo Đức nghe nói Tam Duyên Tự có Hòa Thượng phương trượng là Vương Hiếu Tử biết trừ ma, bèn cho người tới chùa thỉnh Hòa Thượng về nhà họ. Nhưng việc gì Hòa Thượng cũng bảo tôi đi chớ Ngài không đi. Lần này Ngài lại sai tôi đi.
Trước đó họ đều nói với con Tinh Hầu là họ đã đi mời ai đến rồi. Con Tinh Hầu nói: “Mời người đó chỉ tốn công thôi, ông ta cũng chẳng làm gì được tao đâu! Dù bọn bây có mời được Tế Công tới đi nữa, tao cũng không ngán!” Dường như con khỉ này cái gì cũng không sợ. Đợi khi tôi tới nơi, nó bèn nhập vào cô và bắt đầu đấu pháp, cứ đấu, đấu, đấu! Đấu hết hai ngày như vậy, tôi mới hàng phục được nó. Cô Từ nhờ đó mà thoát chết.
Khắc tinh của yêu quái
Hòa Thượng kể: Sau đó tôi dẫn Quả Năng đến chùa Nam Hoa. Chú ta tới chùa Nam Hoa thì bị yêu quái gá nhập. Vì bị nhập nên chú không còn sợ cây phất trần nữa. Con yêu quái này gọi là “bách tử độc xà” tức trăm con rắn độc, tinh xà vì mỗi lần sanh là nó sanh ra 100 con. Nó thường tác quái ở Nam Hoa Tự. Mỗi lần có giới đàn là nó tới nhiễu loạn, khiến một giới tử trong số các Sa Di, Sa Di Ni đến thọ giới phát bịnh thần kinh, Hư Lão cũng bó tay.
Người phát bịnh đó nói mình đã thành Phật, rồi không mặc quần áo đi khắp nơi nói xằng nói bậy nhiễu loạn giới đàn. Hư Lão đã truyền giới đàn ở Nam Hoa Tự nhiều năm qua và mỗi năm đều có sự việc này phát sanh. Lúc tôi ở Nam Hoa Tự, Tinh Xà đã nhập vào chú đại đệ tử của tôi. Nó muốn mượn thân của chú để đấu pháp với tôi.
Một khi Quả Năng phát cuồng lên thì dù có sức lực của mười mấy người hợp lại cũng không bằng sức mạnh của chú ta. Trên thân chú còn bốc mùi thối, ai nghe phải mùi đó cũng muốn ói mửa. Từ sáng đến tối, chú cứ nói: “Pháp của Sư Phụ tôi là giả, Tứ Thập Nhị Thủ Nhãn đều là giả hết.” Loại ma này khiến cho chú nói bậy bạ như vậy cốt để phá hủy chánh pháp. Lúc đó tôi dùng bất cứ pháp gì đối trị, ma đều không sợ.
*
Nó nhập vào thân Quả Năng nói: “Cái đó của ngươi là giả thôi!” Bọn tà thần ác quỷ ngỡ rằng, nếu nói vậy, tôi sẽ kinh sợ. Nhưng tôi đã không sợ chúng. Nếu như trong tâm không có định lực, nghe chúng nói pháp tôi là giả liền khởi lòng nghi ngờ tức tiêu đời rồi! Lúc tôi ở chùa Nam Hoa làm Đường Chủ, Ban Thủ, mỗi ngày tôi đến thăm nhà khách vài lần. Tôi xem coi có bậc Cao Nhân, Đại Đức nào tới Nam Hoa Tự không, vì tôi không muốn bỏ qua cơ hội.
Đúng ngay lúc đó, có vị Pháp sư Minh Tướng đã 80 mấy tuổi đến tá túc. Vừa thấy Trưởng Lão tôi cảm thấy rất có duyên với Ngài. Ngài cũng ngủ ngồi, xuất gia lúc 8 tuổi, âm thầm tu khổ hạnh. Ngài đã tu pháp “Bát chu thất” cả 8 lần. Mỗi một kỳ “Bát chu thất” là 96 ngày. Trong 96 ngày này, hành giả hoặc niệm Phật, hoặc trì chú, hoặc tu gì đi nữa. Nói chung là trong 96 ngày đó không ngủ, không ngồi, nên còn được gọi là “Phật lập tam muội.”
*
Ngài tu hành rất có công phu, một khi nhập định có thể làm được một vài “công việc.” Lúc đó không biết Trưởng Lão này ăn nhằm thức gì, mỗi ngày đi tiêu chảy ra quần nhơ nhuốc. Tôi giặt quần cho Ngài luôn mấy ngày liền, thì mới hết bịnh. Vì chú đệ tử phát thần kinh của tôi, tôi bèn cầu cứu Trưởng Lão. Với định lực của Ngài và tôi, trải qua hơn nửa tháng chúng tôi mới hàng phục được tên Tinh Xà này, nhưng từ đó trở đi không biết Quả Năng đã đi đâu.
Dù sao đi nữa “Bách tử độc xà” rất có bản lãnh, qua 500 năm sau, nó lại xuất hiện. Tới lúc đó sẽ có người khác hàng phục nó. Cũng có người nói: “Sao Thầy không tiêu diệt nó luôn cho rồi?” Nếu như tiêu diệt nó tức không có tâm từ bi, tôi đây chỉ muốn cảm hóa nó mà thôi!
Chuyện yêu quái biến hóa
Sách Pháp uyển châu lâm có ghi lại một số chuyện có thực về yêu quái, nay xin thêm vào đây hầu bạn đọc lúc trà dư, hầu mở rộng thêm chút kiến văn:
Học trò hạ yêu quái
Phía Nam thành An Dương có một đình miếu, nơi này không thể ở lại. Nếu ở lại thì sẽ bị yêu quái giết. Có một người học trò mới đi qua ở lại nơi đó, người giữ đình nói: Nơi này không thể ở lại, từ trước đến nay người ở lại đây chưa có ai sống được. Người học trò nói: Không có gì đâu, tôi tự có thể giải quyết được. Cậu ở lại trong ngôi đình ngồi nghiêm trang đọc sách đến khuya mới đi nghỉ.
Nửa đêm có một người mặc áo đen đi qua đi lại ngoài cửa, gọi người giữ đình hỏi: Trong đình có người chăng? Đáp rằng: Có người học trò ở đây đọc sách, giờ đã đi ngủ. Người áo đen im lặng bỏ đi.
Chốc lát lại có một người, đầu bịt khăn mặc áo đỏ, gọi người giữ đình hỏi: Trong đình có người chăng? Người giữ đình đáp như trước. Người này cũng im lặng bỏ đi.
Người học trò lấy làm lạ giả làm khách đứng ở cửa hỏi người giữ đình: Trong đình có người chăng? Người giữ đình trả lời như trước. Bèn hỏi: Người mặc áo đen đến là ai? Đáp rằng là con heo mẹ của nhà phía Bắc. Lại hỏi: Người đầu bịt khăn mặc áo đỏ là ai? Đáp rằng là con gà trống nhà phía Tây. Hỏi rằng: Còn ông là ai vậy? Đáp rằng tôi là con bò cạp.
*
Ngay sau đó người học trò cố gắng đọc sách đến sáng không dám ngủ. Trời sáng dân quanh đình đến coi xem kinh ngạc nói rằng: Vì sao anh sống được vậy? Người học trò nói: Anh cầm dây và hòm đến đây, tôi và anh bắt yêu quái! Quả nhiên họ bắt được con bò cạp, to như cây đàn tỳ bà, nọc độc dài mấy thước. Đến nhà phía Tây bắt được con gà trống, đến nhà phía Bắc bắt con heo mẹ. Từ đó vùng này được yên lặng, vĩnh viễn không còn tai họa yêu quái.
Cáo thành tinh
Tống Đại Hiền ở Nam Dương. Nghe nói phía Tây vùng Ngạc có một ngôi đình không thể ở lại, người nào ở lại thì sẽ bị yêu tinh hại. Đại Hiền liền đến đó để hàng yêu. Khi tới nơi, ông ta lên lầu đánh trống gảy đàn, không mang theo binh giáp vũ khí. Nửa đêm có yêu tinh đến chuyện trò với Đại Hiền. Chuyện trò chốc lát nó hiện hình ác quỷ, trợn mắt nhe răng. Đại Hiền vẫn đánh trống gảy đàn, không ngó tới, yêu tinh liền bỏ đi.
Lát sau nó quay lại cầm theo một đầu người rồi nói với Đại Hiền rằng: Ta ăn thịt người, còn cái đầu cho ngươi, rồi ném đầu về phía Đại Hiền. Đại Hiền nói: Rất hay, đêm nay ta nằm ngủ không có gối, nay có vật này gối đầu thì còn gì bằng.
Yêu tinh nghe vậy bỏ đi, rất lâu nó mới quay về nói: Ta bẻ tay ngươi ăn tạm vậy. Đại Hiền nói: Tốt. Yêu tinh nhanh như chớp tiến đến bên Đại Hiền, ông ta quay lại nắm lấy bên sườn của nó, yêu tinh vội la lên: Chết chết! Đại Hiền lập tức giết chết quỷ rồi đi ngủ. Sáng hôm sau tỉnh dậy, ông xem kỹ thì thấy yêu tinh là một con cáo. Từ đó ngôi đình an ổn, không còn các hiện tượng tà vạy.
Chồn thành tinh
Thời nhà Ngô. Trong ngôi đình ở quận Lư Lăng thường xuất hiện ma quỷ yêu quái. Người nào ở lại nhất định sẽ chết, nên quan dân không có ai dám vào trong đình. Lúc ấy có người ở huyện Đan Dương, họ Thang tên Ứng, rất can đảm và dũng mãnh.Khi Ưng đi sứ đến Lư Lăng thì trời tối bèn vào đình tính nghỉ lại. Quân lính thưa rằng nơi này không nên ở lại nhưng Ưng không nghe. Chúng sợ hãi nên ông bảo đi qua đêm ở nơi khác. Canh ba nửa chợt nghe có tiếng gõ cửa. Thang Ứng hỏi lớn:
– Ai đấy?
Đáp rằng:
– Bộ quận Tương Văn.
Thang Ứng bảo vào đi nhưng chẳng thấy có ai. Một lát sau, lại có người gõ cửa, nói là Phủ Quân Tương Văn. Ứng lại bảo vào nhưng vẫn chẳng thấy có ai. Lát sau lại có tiếng gõ cửa nói rằng: Là bộ quận chủ quân đến thăm. Thang Ứng mới nghi ngờ rằng: Bây giờ đêm khuya không phải lúc, vả lại phủ quân và bộ quận không nên đi với nhau. Ông đoán biết là yêu quái nên cầm đao đón tiếp. Mở cửa ra thấy có hai người đều mặc y phục sang trọng, cùng đi vào ngồi trong nhà.
*
Phủ quân trò chuyện cùng với Thang ứng một lát thì thấy bộ quận nhảy đến sau lưng Thang Ứng. Thang Ứng quay đầu lại dùng đao đánh trúng. Phủ quân thấy thế vội bỏ chạy, Ứng đuổi theo đến dưới bức tường sau đình thì bắt được. Ông vung đao chém nhiều nhát rồi trở lại nằm ngủ. Sáng hôm sau tuỳ tùng đi đến thấy có vết máu, họ truy theo vết máu thì tìm thấy xác một con cáo. Hóa ra kẻ xưng là Phủ quân là một con cáo, kẻ nói là bộ quận chính là con chồn. Từ đó về sau nơi đấy vĩnh viễn không còn yêu quái.
(Yêu tinh là gì)
Tuệ Tâm 2020.