Quả báo tội bất hiếu đến vô cùng nhanh và thê thảm. Người phạm tội này “Trời không dung, Đất chẳng tha, Quỷ Thần tru lục”. Dẫu đang sống nhưng một phần thần thức đã bị giam trong Địa Ngục.
- Chuyện Tâm linh có thật ở Việt Nam.
- Người mẹ điên.
- Âm đức là gì.
- Hội Long Hoa là gì.
- Cách thay đổi vận mệnh.
- Thiên Ma là loại ma gì.
- Chuyện nhân quả báo ứng có thật.
- Tội bất hiếu đọa địa ngục
Quả báo dễ nhận thấy nhất của hạng người này là: Tài lộc trong vô hình bị tước sạch, tuổi thọ tổn giảm. Công danh sự nghiệp tuột dốc không phanh, luôn gặp bạn xấu ác, tai ương liên tiếp giáng xuống. Hạng người này luôn bị tà thần, quỷ mị đeo bám, khiến cuộc sống bất an đau khổ.
Cuộc sống hiện đại thật quá nhiều điều xấu ác. Người ta quay cuồng với mưu sinh, mà quên mất ơn cha nghĩa mẹ. Lại nhiều người đối xử tệ bạc, khiến cha mẹ muộn phiền lo lắng, sanh tâm oán trách mà tổn giảm tuổi thọ. Cha mẹ sống không phụng dưỡng, chết đi bày ra mâm cao cỗ đầy, thợ thầy cúng bái. Cũng chỉ là lường gạt thiên hạ mà thôi, nào có ích gì?
Chẳng biết rằng: “Hiếu đứng đầu trăm hạnh”. “Hiếu tử chẳng nghèo, vĩnh viễn ban cho ngươi.” Tuệ Tâm tôi chép lại những câu chuyện có thật về Quả báo tội bất hiếu. Nguyện những ai có duyên đọc được, đều hiểu rõ nhân quả, mà sống trọn đạo làm con. Để cuộc đời luôn bình an và hạnh phúc.
Quả báo tội bất hiếu: Ác bệnh
Một ngày năm 1995, nơi nhà khách tự viện Ngũ Đài Sơn. Có hai mươi mấy người chờ đợi đựợc thỉnh giáo Hòa thượng Diệu Pháp. Những người này đến từ trời Nam đất Bắc, luân phiên nhau hỏi. Mà vị Sư phụ sung mãn trí huệ kia, chuyện dù khó khăn đến đâu, nặng nề đến mấy. Ngài đều giải đáp hết sức ổn thỏa, dễ dàng. Tất cả giống như: “Vừa trị bệnh là thấy hiệu quả ngay, lay người tỉnh mạnh”. Khiến cho mọi người nghe cảm giác như được uống cam lồ, pháp hỷ tràn trề sung mãn.
– Bạch Sư phụ! Con từ Đài Loan sang Đại lục khám bệnh. Ba năm trước con bị bệnh nặng, sau đó toàn thân phát đau đớn. Bệnh hành hạ con đến ăn uống chẳng vô, ngủ cũng không được. Tứ chi bải hoải không còn sức lực, thống khổ vô cùng. Các bệnh viện lớn ở Đài Loan có chẩn khám nhưng tìm không ra bệnh. Họ chỉ nói là con bị “Thần kinh thực vật bị rối loạn”. Con đã tiêm, châm, uống đủ thuốc nhưng thảy đều vô hiệu. Mà uống thuốc nhiều còn bị tác dụng phụ nữa.
Lần này con đến Bắc Kinh khám, họ cũng chẩn đoán nói giống y như bên Đài Loan vậy. Không ai tìm ra nguyên nhân bệnh cả, con chán nản lắm rồi. Trước khi về Đài Loan, con muốn lên Ngũ Đài Sơn bái Bồ tát. Vừa rồi nghe một lão tiên sinh đi cùng xe, luôn miệng tán thán Ngài. Nếu như mà Ngài có thể chữa bệnh cho, thì dù tốn bao nhiêu, con cũng trả hết…
Tội bất hiếu Quỷ thần tru lục
Người đang nói khoảng hơn ba mươi tuổi. Thân hình gấy ốm, ngũ quan tuy đoan chính nhưng sắc mặc rất âm u. Từ anh ta toát ra một luồng tà khí hắc ám, rất tương phản so với các thiện chúng ở đây. Âm thanh Sư phụ không cao, nhưng đầy nghiêm nghị, lạnh nhạt, Ngài nói:
– Anh chẳng phải đồ đệ ta, không cần gọi ta là Sư phụ! Ta cũng không phải là đại phu, không có khám bệnh, càng không dám lấy tiền của anh. Anh hãy đi về và thỉnh các vị cao minh khác đi!
Nói xong, Hòa thượng truyền lịnh đuổi khách, khiến những người ngồi tại đó rất ngạc nhiên. Xưa nay Ngài chưa từng cư xử như thế đối với ai. Người Đài Loan này cảm thấy mất mặt, gương mặt xám vàng của anh ta bỗng đỏ phừng lên. Anh tức giận nói:
– Nhà Phật không phải chuyên rao giảng từ bi hay sao? Lý do nào ông có thể khám cho người khác mà không chịu khám cho tôi? Lại còn muốn đuổi tôi nữa? Trong khi tôi chưa hề đắc tội với ông!
Giọng Sư phụ sắc lạnh và thật nghiêm:
– Ngay cả cha mẹ sinh thành dưỡng nuôi mình, mà ngươi còn dám đánh mắng. Thì cớ gì ngươi còn sợ gì chuyện đắc tội với ta?
Câu nói này khiến anh ta lập tức giống hệt quả bóng bị xì hơi. Anh ta sững sờ, sắc mặt từ đỏ phừng chuyển sang tái nhợt, không nói ra được một lời. Các vị trong nhà khách im tiếng lao xao, mọi nhãn quan đều đổ dồn về anh ta.
Đứa con bất hiếu
Hơn một phút trôi qua, anh nhũn nhặn thưa:
– Ngài… làm sao biết việc của con, trong đây không có ai quen biết con hết mà.
– Ta đâu cần người khác mách, vì trước ngực ngươi có viết rõ ràng bốn chữ: “NGỖ NGHỊCH BẤT HIẾU” rất to kìa!
Nghe nói vậy anh kinh hãi cúi xuống nhìn vào ngực mình để kiểm tra. Ánh mắt người trong khán phòng, thảy cũng đều dán chặt vào ngực của anh. Tất cả cùng tìm tòi soi mói, nhưng không thấy có chi khác lạ. Lúc này, anh đột nhiên đứng dậy, tiến tới mấy bước, quỳ sụp xuống dưới chân Hòa thượng. Anh đập đầu xuống sàn đến chảy máu, run rẩy khẩn cầu Sư phụ cứu anh.
Anh kể mình từ bé là một thiếu niên bất lương. Mấy cái chuyện trộm cắp, đánh nhau, chửi rủa thiên hạ…đều phạm qua. Anh không nghe lời cha mẹ, sau này lại bị trường học đuổi học. Lang thang trôi dạt khắp nơi rồi gia nhập băng đảng Xã hội đen. Anh chuyên thu tiền bảo kê, gạt lừa con gái, cướp hiếp… không chuyện ác nào mà không làm.
Cha anh tức giận đánh anh, thì bị anh đánh trả lại nên cha anh ngã nhào trên đất. Anh xô té luôn mẹ và tuyên bố nếu còn quản giáo, anh sẽ phóng hỏa thiêu trụi luôn cả nhà. Cha anh tuổi cao, giận quá sinh bệnh liệt giường, mẹ anh hằng ngày phải cơ cực chăm sóc ông. Lại sợ anh ở ngoài tạo họa gieo ác. Không bao lâu sau ông bà uất hận nối tiếp nhau qua đời.
Giọt nước mắt sám hối muộn màng
Anh ta quỳ hướng về Hòa thượng Diệu Pháp khai báo những hành vi tàn ác đã qua của mình. Khi kể đến cha mẹ tạ thế thì anh không ngăn được nghẹn ngào, bật khóc to. Thế là một “khối đá” cứng cỏi, ương bướng khó điều phục, đã bị uy đức của Sư phụ cảm hóa. Đại chúng nghe xong xúc động, cảm thán không nguôi. Xem ra người tốt người xấu gì dưới con mắt Sư phụ cũng giống như có chữ viết trên thân của họ. Ngài đều nhìn thấu hết!
– Được rồi, đứng dậy đi! Hòa thượng dịu dàng nói.
– Nếu đã kêu ta là Sư phụ thì phải nghe lời ta dạy, có làm được không?
Anh ta vui mừng nói lia lịa:
– Dạ được! Dạ được! Con làm nổi mà. Con nhất định sửa lỗi hối cải, nguyện làm người tốt kể từ đây.
– Được rồi, ta thu nhận con làm đệ tử.
Anh ta sung sướng dập đầu lia lịa. Người tại khán phòng cũng xôn xao đứng dậy, thành kính chắp tay. Hôm nay họ được chứng kiến một hoạt cảnh cảm động, nên hoan hỷ tán thán không thôi. Hòa thượng bảo một Tăng sĩ trẻ:
– Hãy dẫn y lên Chánh điện, dạy hắn cách lễ bái sám hối. Để hắn lạy ngàn lạy tại đại điện, bao giờ tạ tội xong hãy trở ra.
Sau một tiếng rưỡi lạy Phật sám hối tội bất hiếu, anh trở ra hướng Sư phụ đảnh lễ. Chúng tôi thấy anh đã thần thanh khí sáng, linh hoạt tươi tắn, hoàn toàn khác hẳn với lúc đầu. Anh kể mình đã phát nguyện trước Phật, từ đây quy y Phật môn, sửa lỗi hướng thiện. Sau khi phát nguyện thì anh cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm thoải mái, dường như bệnh tật đã lành. Tất cả những gì xảy ra trước mắt, khiến người tại hiện trường tán thán không ngớt.
*
Phật nói: “Tất cả chúng sinh đều có Phật tính, đều có thể làm Phật. Chỉ vì vọng tưởng chấp trước mà không thể chứng đắc”. Phật lại nói: “ Biển khổ vô biên, quay đầu là bờ. Buông dao đồ tể, lập tức thành Phật” Trước mắt mọi người, anh thiếu niên bất lương ngày xưa từng tạo tội bất hiếu ngỗ nghịch. Bị trời đất khiển trách, mà chịu quả báo tội bất hiếu nặng nề. Quả báo hiện tiền, bệnh tật triền miên. May gặp Minh sư hóa độ, mới biết sám hối tỉnh ngộ, tẩy tâm đổi mặt.
Đây đúng là kinh nghiệm và bằng chứng trong kinh từng nói: “Phật là vị đại y vương chân chính, Phật pháp có thể trị bốn vạn tám ngàn bệnh”. Tôi một lần nữa lại được chứng kiến uy lực vô biên của Phật pháp. “Phật pháp tại thế gian, bất ly thế gian giác”. Chỉ cần chúng ta bình thường sống, “không cẩu thả mảy tơ”, thì sinh hoạt hàng ngày thường đối với pháp luôn tương ứng. Chắc chắn có thể thanh trừ những hiểu lầm, miệt thị “Phật giáo là mê tín” vậy.
Tội bất hiếu đọa Địa Ngục
” Con bất hiếu, cháu vô tình. Ác tâm bỏ mẹ cha đói chết… Thử hỏi thế nhân: tình nghĩa ở đâu? Trời xanh chẳng tha thứ tội này!”
Tại thôn X huyện Y thuộc tỉnh Cát Lâm, có một gia đình tám người. Trong một thời gian ngắn xảy ra bi kịch, mà khắp “mười phố tám quê” ai cũng biết. Tuy đa số không hiểu Phật pháp, nhưng ai cũng cho đây là quả báo tội bất hiếu.
Hai vợ chồng trong gia đình này suốt bao năm dốc sức cấy cày, nuôi dưỡng sáu người con: Ba trai, ba gái, lo chu toàn trách nhiệm kẻ làm cha mẹ. Họ cưới dâu, xây nhà cho con trai ra riêng, sắm đủ của hồi môn cho con gái. Thực hiện chu toàn những việc này không dễ, vất vả khó khăn là điều ai cũng thấy. Người cha do lao lực quá độ mà bi ̣bệnh nặng rồi qua đời. Trong thôn ai cũng thở dài cảm thán, nói ông mệnh khổ, nhưng bà vợ của ông mệnh càng khổ hơn.
Khổ hải một kiếp nhân sinh
Chồng mất chưa đầy một tháng thì bà xuất huyết não, bán thân bất toại, phải nằm trên giường. Tuy có thể dùng tay trái để ăn cơm, song việc vệ sinh tắm rửa phải có người dìu đỡ chăm sóc. Mười hai đứa con cả dâu lẫn rể, đã phụng dưỡng như thế nào với người mẹ?
Mới đầu họ sắp xếp hai người một nhóm, luân phiên chăm sóc mẹ. Chẳng bao lâu, họ bắt đầu chán ngán, nên trong nhà bắt đầu xảy ra chuyện. Do giữa các nàng dâu và mấy cô con gái bất hòa, thường nổ ra tranh cãi ầm ĩ. Vì vậy, họ cấm không cho bên con gái đem cơm chăm sóc cho mẹ nữa. Mới đầu, ba con trai còn cho mẹ ̣ăn uống chút đỉnh. Sau đó ho ̣nghĩ: “Nếu ăn uống thì phải đi nhà xí”, nên giảm khẩu phần ăn của mẹ. Có khi cả ngày không cho bà dùng món chi cả.
Do con gái và ba cô con dâu không thuâṇ hòa, nên mười ngày nửa tháng, họ cũng hiếm khi về thăm. Có lần ba cô con gái đến thăm mẹ, phát hiện ra bà rất yếu. Họ ghé sát tai vào mới nghe thấy giọng bà thều thào:
– “Mẹ đói….mẹ đói”….
Họ vội tìm chút gì đó cho mẹ ăn. Nào ngờ, ba nàng dâu thấy vậy nổi cơn thịnh nộ. Họ chạy đến chỗ mẹ chồng đang nằm lớn tiếng quát lên:
– Bà mới dùng xong hai chén cháo, sao còn đòi ăn nữa? Có phải là muốn chết hay không? Bà nói vậy khiến con gái bà tưởng là chúng tôi bất hiếu đấy!
Dâu con bất hiếu
Nhờ ba cô con gái kiên trì, cuối cùng bà cũng được dùng môṭ chút ít. Lúc cho mẹ ăn, họ phát hiện ra bụng mẹ hóp gầy, chứng tỏ lời ba chị là dối trá. Hôm sau, họ đem cho mẹ sáu cái trứng gà, bà ăn ngấu nghiến hết sạch trong chốc lát.
Bà bảo với con:
– Chúng nó một chút cơm nước cũng không cho mẹ dùng, chúng muốn để mẹ chết đói đó.
Mấy ngày sau ba cô gái laị mang đến cho mẹ thức ăn ngon để tẩm bổ. Con gái đang cho bà ăn thì ba anh trai nhìn thấy. Họ liền vào giật lại, ném xuống đất, phẫn nộ mắng em không được cho mẹ ăn. Họ viện cớ là bệnh bà xuất huyết não, không thể ăn được đồ bổ, dễ bi ̣xuất huyết. Họ bảo:
– Các cô mà làm mẹ chết thì ai chịu trách nhiệm đây? Muốn lo cho mẹ thì hãy rước mẹ về mà lo. Đừng có tới đây chăm ăn mà không chịu cưu mang.
Chuyện trong nhà họ chẳng mấy chốc lan ra cả thôn đều biết. Không bao lâu, nơi sân nhà họ vọng ra tiếng khóc lóc, bi ai thảm thiết gọi mẹ. Sự nhẫn tâm bỏ mẹ đói khát khiến cho bà cụ xấu số, bất hạnh đã phải sớm lìa đời. Tiếng các con bà khóc than, kêu gào, nghe vang trời động đất. Khi họ mặc áo tang đưa mẹ đi chôn. Tiền vàng mã ném lên không trung, bị cơn gió lạnh phẫn nộ thổi bay tứ tán.
Thê thảm nhận quả báo bất hiếu
Một tháng sau khi bà mất, con trai cả bị nghẽn mạch máu não, phải vào viện cấp cứu. Tuy được cứu sống, nhưng bị liệt nửa người, tay chân co rút. Cậu cả xuất viện được một tháng thì cậu hai cùng dâu cả nối nhau vào viện. Họ cũng bị y chang chứng nghẽn tắc mạch máu não.
12 ngày sau khi hai người này còn chưa xuất viện. Cô con gái thứ hai cũng theo vào, đồng chứng bệnh như trên. Cô gái thứ hai xuất viện được hai ngày thì nàng dâu thứ ba cũng vào viện. Không phải bi ̣nghẽn mạch máu não, mà bị thủng bao tử. Cô này vẫn còn đang điều tri ̣thì chồng bi ̣xe tông. Lúc đến đến viện tuy còn thở, nhưng toàn thân xương cốt đa phần đều bi ̣gãy. Xương gối trái bị nứt, gối phải dập nát, suốt mấy tháng liền không cử động được.
Mẹ chết chưa đầy một năm, trai, gái, dâu, rể…. liên tục nối đuôi nhau vào bệnh viện. Người nào xuất viện cũng tốn hơn vạn tiền.
Chuyện vẫn chưa hết: Cậu cả bi ̣bán thân bất toại, nhưng một hôm di chuyển qua đường, lại bị xe tông thêm một nạn nữa. Lần này não bị tổn thương nặng, phải sống thực vật suốt đời. Không bao lâu thì cậu hai viêm gan, bệnh giày vò hành hạ hơn một năm thì chết. Tiếp đó, nàng dâu cả bị tắc mạch máu não, cũng lìa đời.
*
Chuyện lãnh quả báo tội bất hiếu của họ được đồn vang khắp nơi, ai cũng biết. Họ trở thành đề tài cho mọi người bàn tán lúc ở mọi nơi. Mặc dù địa phương đó rất ít người tin Phật, nhưng trong lúc đàm luận, ai cũng nói rằng: “Đây chính là quả báo tội bất hiếu!”.
Láng giềng tôi kể: “Cháu trai, cháu gái nội ngoại đa số đều do một tay bà chăm sóc. Nhưng lúc bà bệnh, nằm viện suốt thời gian dài, không đứa nào ngó tới. Nghe mà chạnh lòng.” Chỉ mong các vị thiện tri thức dạy cho họ Phật pháp, để chuyển biến vận mệnh sau này. Nếu không, thiên lý trừng phạt công minh, kết cuộc bi thảm của con cháu bà thật khó mà tưởng tượng nổi.
“Nghịch tử cố ý bỏ mẹ đói khát, ngầm hại chết mẹ”. Tuy dân chẳng mách, quan chẳng tra. Họ tuy không bị quốc pháp trừng trị, thế nhưng “lưới trời lồng lộng, thưa mà khó lọt”. Những người con bất hiếu này, từng người một đều phải thọ ác báo. Tôi đem những câu chuyện “hiện thế báo ứng trong đời sống” kể lại. Chính là muốn cảnh báo những người con bất hiếu nên cải tà quy chánh. Nếu không, một khi ác báo tới, có hối hận thì cũng đã quá muộn màng!
( Quả báo tội bất hiếu – Nhân quả báo ứng hiện đời )
Tuệ Tâm 2019.