Mẹ Chồng nàng Dâu – Quả Báo Bất hiếu vô cùng khủng khiếp
Pháp Giới 5 tháng trước

Mẹ Chồng nàng Dâu – Quả Báo Bất hiếu vô cùng khủng khiếp

Mẹ chồng nàng dâu, mối quan hệ này cực hiếm có gia đình nào an ổn. Người chẳng hiểu nhân quả và Phật pháp thì khổ hải chẳng nói làm chi. Người biết nhân quả và Phật pháp cũng nhiều người không nắm rõ, nên tu học rốt cuộc chỉ là hình thức, chẳng được chút an yên!

Cái tệ học Phật mà chẳng chịu tu tâm, cứ lăng xăng với hình thức bên ngoài rất nhiều người mắc phải. Nay lên Chùa khóa lễ, mai phóng sanh, cầu siêu, mốt theo đoàn từ thiện…Việc nhà bỏ bê: Cha mẹ còn chẳng lo chăm sóc, báo hiếu, lại đi làm từ thiện ở bên ngoài. Vợ/chồng, con cái chẳng chăm lo dạy dỗ, cứ rong ruổi theo pháp hội với phóng sanh… Kết cục càng “tu” càng thấy gia đình rối như nồi canh hẹ.

Nhiều vị khiến gia đình tan nát cũng bởi cái tệ háo danh, tu theo hình thức. Việc ấy khiến người ngoài chẳng minh bạch lý do mà vọng ngữ rằng: Bởi học Phật nên mới bị như thế, học Phật chẳng thấy ích lợi gì…Thân giáo thế này thì là phá hoại Phật pháp mà cứ tưởng rằng mình đang hộ trì chánh pháp, thật đáng xót thương!

  • Quả báo tội ngoại tình tà dâm.
  • Thủ dâm tác hại khôn lường.
  • Lời Phật dạy về Hiếu đạo.
  • Chết là một tiến trình.
  • Người chết đi về đâu.
  • Cảnh giới trên bước đường học Phật.
  • 10 Điều quan trọng Phật tử tại gia cần biết.
Mẹ Chồng nàng Dâu – Quả Báo Bất hiếu vô cùng khủng khiếp
Mẹ chồng nàng dâu: Quả báo bất hiếu vô cùng khủng khiếp

Mẹ chồng nàng dâu: Không ra khỏi Nhân quả

Một bạn đọc hỏi: “Con tụng kinh nhưng mẹ chồng không cho tụng. Bao nhiêu lần con tụng là bấy nhiêu lần bà cằn nhằn mắng nhiếc. Vừa nãy bà bảo chẳng có việc gì mà mày cứ tụng, tao không thích. Con không phải nói xấu nhưng thực sự ngày nào bà cũng cạu cọ, lầm bầm chửi rủa ai đó.

Con lấy chồng gần 10 năm mà chẳng mấy khi vui khi về nhà. Ngày nào bà cũng gây sự, chửi mắng. Chồng thì cờ bạc nợ nhiều tỷ, trong khi lương mỗi tháng tổng 2 vợ chồng được gần chục triệu. Vay lãi chạy hàng tháng tiền lương của con trả lãi không đủ. Rau phải tự trồng. Mẹ chồng bán hàng không chi một đồng, bố chồng cũng chơi lô đề…

Con phải làm sao, con không muốn sân si mà không thể làm gì được khi ngày nào cũng thế. Con ra Chùa tụng thì kêu ra mấy tiếng mới về, trốn việc, mất thời gian… Xin thầy cho con lời khuyên làm thế nào để cuộc sống của con được tốt hơn?”

Tuệ Tâm bảo: “Chúng ta là phàm phu, lại sanh vào thời mạt nên nghiệp chướng trùng trùng lớp lớp. Ngày nay tu trì để chuyển nghiệp, chướng ngại xảy ra phải an nhẫn chịu đựng, chớ sanh tâm sân hận. Bởi chỉ có nhẫn được khổ thì khổ mới hết! Lại bạn cần biết rằng hết thảy mọi việc thế gian không gì ra khỏi vòng nhân quả. Chúng ta hội tụ trong cùng một gia đình là bởi nhân duyên nhiều đời nhiều kiếp. Nếu năm xưa ta chẳng gây khổ não cho họ, thì ngày nay đâu đến nỗi phải đền trả thế này.

*
Vậy chỉ nên khởi tâm thương xót và sám hối với chồng và gia đình. Đừng khởi suy nghĩ trách móc hay sân hận với họ. Tại sao thế? Bởi đây là quả báo kiếp trước bạn não hại họ, nay đủ thời tiết nhân duyên, phải an nhẫn mà đền trả đó thôi. Vì thế khi tụng kinh Địa Tạng hay niệm Phật nên hồi hướng thế này:

“Con nguyện hồi hướng công đức tụng kinh Địa Tạng này cho Pháp giới chúng sinh, cho linh hồn ông bà tổ tiên thân gia quyến thuộc của con trong từ vô thỉ kiếp đến nay; cho mẹ chồng và chồng của con và hết thảy các oan gia trái chủ của con trong từ vô thỉ kiếp đến nay. Con cầu nguyện Tam Bảo phóng quang gia hộ cho hết thảy cùng lìa khổ được vui, đồng vãng sanh Tây phương Tịnh Độ”.  Cứ thực hành như thế một thời gian, khi nghiệp chướng được tiêu trừ thì mọi việc sẽ ổn”

*
Cũng chuyện mẹ chồng nàng dâu. Người bạn thiếu thời nhắn hỏi: Chị dâu cả nhà bạn bị rối loạn tiền đình lâu năm, thuốc thang, bệnh viện nhiều nơi mà chẳng khỏi. Nhiều hôm chị đi làm thì phát bệnh dọc đường, rất nguy hiểm. Liệu Phật pháp có cách nào để chị khỏi bệnh không?

Tôi bảo: Bệnh của chị là do bất hiếu với cha mẹ chồng mà ra. Giờ chị vẫn đang hưởng phước nên mới chịu nhè nhẹ như thế thôi. Quả báo và thảm cảnh về sau mới là kinh khủng! Chị này trừ phi về sám hối tội bất hiếu trước cha mẹ chồng. Tự thay đổi cái tánh giả tạo, xấu ác, sang chân thật thiên lương. Chỉ cần làm như thế thì chưa cần tới niệm Phật, bệnh cũng tự khỏi. Còn nếu chẳng sám hối, không thuốc thang nào trên thế gian chữa được. Bởi trong các tội lỗi của thế gian, bất hiếu là nặng nhất. Tội này “Trời không dung, đất chẳng tha, quỷ  thần tru lục”

*
Chị này con nhà gia giáo nề nếp, nhưng hơn 30 năm về làm dâu chị chưa một ngày trọn bổn phận. Gia đình chị ở riêng, chẳng phải chăm sóc cha mẹ chồng. Nhà chỉ cách ông bà hơn 5km, nhưng chị thậm chí không cho con về chơi với ông bà. Mỗi năm chỉ cho con về chơi ít ngày, đếm ngón tay chẳng hết. Ngày giỗ chạp, lễ lạt trong năm, chị nếu không trốn thì cũng đến với tâm thái cho có.
Ông bà dù buồn phiền nhưng thương con thương cháu, cũng chẳng bao giờ trách móc chị nặng lời…Dù cha mẹ thương không trách phạt, nhưng trên đầu ba thước có thần minh. Họ nhìn cảnh ấy tất giận giữ trách phạt. Hiện chị này có phước thần bảo vệ, nên dù gieo nhân cực ác vẫn chưa đến nỗi nào. Một mai khi phước đức suy hao, quả báo trổ ra, thật không thể nào hình dung cho nổi…

Mẹ chồng nàng dâu: Phải hiểu căn nguyên nhân quả

Bạn thân mến, chúng ta được sanh ra trong cõi đời này là một đại phước. Nếu chưa từng biết đến Phật pháp thì gắng sống thiện lương, giữ thân tâm ngay thẳng mà tận bổn phận của mình. Nếu đã biết Phật pháp rồi thì cần biết điều này: Ông bà, cha mẹ, vợ chồng, con cái đều là duyên với nhau trong nhiều đời nhiều kiếp. Tuy là do chung một cộng nghiệp, nhưng hết thảy đều do bốn nhân mà đến.

Bốn nhân duyên ấy là: Báo ân, báo oán, trả nợ và đòi nợ. Bởi vậy nên trong cuộc sống phải gắng trọn bổn phận của mình. Hãy thương yêu và kính trọng bậc sinh thành như nhau, đừng phân biệt cha mẹ chồng hay cha mẹ vợ. Không có họ làm sao có chúng ta? Phật dạy: “Hiếu đứng đầu trăm hạnh” và ân cha mẹ thuộc một trong Tứ Trọng Ân, vô cùng khó báo.

*
Cho nên dù quan hệ của bạn với cha mẹ chồng có xấu cỡ nào đi chăng nữa hãy gắng an nhẫn. Trong âm thầm ta sám hối với họ. Rồi hoặc niệm Phật, tụng kinh, hoặc trì chú; hồi hướng công đức ấy cho họ để gỡ bỏ oán nghiệp mình đã gây ra cho họ trong tiền kiếp. Cứ chí tâm thực hành như thế một thời gian, khi chướng nghiệp được tiêu trừ, lúc ấy bạn sẽ thấy hạnh phúc thực sự trong gia đình là thế nào. Bằng nếu cố chấp theo thế cuộc hiện nay, quả báo không thể nào gánh nổi đâu.
Tuệ Tâm trích đăng một vài câu chuyện được Ngài Quả Khanh kể lại về mẹ chồng nàng dâu – trong sách Nhân quả báo ứng hiện đời. Nguyện có người đọc được mà sanh tâm tỉnh ngộ. Thế gian vô thường, mạng người dài như hơi thở. Hãy buông bỏ oán hận mà sống trọn bổn phận làm người. Quả báo bất hiếu vô cùng khủng khiếp, ngàn vạn lần chớ bộp chộp mà phạm phải!

Mẹ chồng nàng dâu: Quả báo tội bất hiếu với Mẹ chồng

Mùa đông năm 2009, cư sĩ Dung (tên thật đã được đổi) gọi điện cho tôi hỏi thăm chuyện in ấn kinh và sách thiện…Khi cô nghe nói nhà chúng tôi còn những sách hay khác nữa, bèn đến để xem.

Nữ sĩ này họ Chu, khoảng 40 tuổi. Theo lời cô nói, cô mới theo học Phật không lâu, chuyện hỗ trợ in sách thiện là tâm nguyện của cô. Vì muốn tạo công đức cho người mẹ vừa qua đời của mình, mong làm giảm bớt tội nghiệp cho mẹ.

Câu chuyện về mẫu thân cô, kể ra rất hi hữu kỳ lạ. Được nghe rồi, tôi cảm thấy câu chuyện này nếu ghi lại, có thể giáo hóa, cảnh giới tốt cho những người con bất hiếu thời nay.

Mẹ Chu nữ sĩ là bà Vân, bị bệnh nặng và qua đời vào mùa thu 2009. Nói đến nguyên nhân bệnh của bà, thật khiến cho người ta phải đau lòng. Chính là do cô Nga – em dâu Chu nữ sĩ, cũng là con dâu bà Vân. Lần nọ, trong lúc gây cãi, cô Nga đã khiến bà già tức mà chết.

Mẹ chồng nàng dâu: Con dâu bất hiếu

Em dâu Chu nữ sĩ là người cực kỳ bất hiếu với ba mẹ chồng, thường cùng mẹ chồng gây cãi như cơm bữa. Ngay cả người cha chồng từ lâu bị bán thân bất toại, cô Nga cũng chẳng thèm quan tâm, chăm sóc. Sau khi mẹ chồng qua đời rồi, cô Nga càng không có chút gì ăn năn sám hối. Là chị, Chu nữ sĩ rất buồn trách người em dâu bất hiếu này.

Vào nửa đêm ngày thứ 7 (tính từ lúc bà Vân qua đời), Chu nữ sĩ đang ngồi một mình buồn nhớ mẫu thân nên cứ nhìn chăm chăm vào di ảnh của mẹ, hồi tưởng đến lòng thương yêu mẹ dành cho mình. Ngay lúc đó, cô bỗng nghe tiếng mẹ gọi nhỏ tên mình. Chu nữ sĩ liền tỉnh hẳn và thật bất ngờ khi thấy mẹ hiện ra ngay trước mắt, nhưng hình dạng mẫu thân có làm cô sợ hãi. Mẹ Chu nữ sĩ mặc áo đi đường, phía trên thân bị đeo gông xiềng, lộ vẻ hết sức thống khổ. Chu nữ sĩ làm gan, hỏi:

– Mẹ, phải mẹ đó không?

Mẫu thân cô kêu lên:

– Dung ơi, hôm nay là đêm vong linh được phép về nên mẹ đến thăm con. Mẹ chết rồi, khi lên “Vọng hương đài” nhìn về quê nhà ở nhân gian, thấy con rất buồn, hàng ngày rơi lệ, mẹ đau lòng lắm. Hôm nay được ngục quan phê chuẩn, cho phép tướng quân Ngưu đầu Mã diện dẫn mẹ về đây thăm con.

Mẹ chồng nàng dâu: Nặng nề quả báo tội bất hiếu

Chu nữ sĩ vội hỏi:

– Mẹ nói “Vọng hương đài” và tướng quân Ngưu, Mã gì?…Con nghe không hiểu?

Bà Vân đáp:

– “Vọng hương đài” là nơi địa phủ đặc biệt thiết lập cho người chết lên đó nhìn về cảnh quê nhà thân thuộc ở thế gian. Tướng quân Ngưu, Mã – là ngục tốt ở âm cung (cũng giống như cảnh sát ở dương gian vậy). Bọn họ hiện đang ở ngoài cửa chờ. Chút nữa sẽ dẫn mẹ về địa ngục mà thọ tội.

– Mẹ ơi, vì sao mẹ phải xuống địa ngục thọ tội?

– Ôi Dung ơi, chết rồi mẹ mới biết tội mình quá lớn. Con biết mẹ vì sao mà chết phải không? Là tại cái đồ…con dâu bất hiếu nó chọc mẹ tức đến chết đó mà. Nhưng thật ra đây cũng chính là báo ứng của mẹ. Vì hồi còn trẻ mẹ cũng bất hiếu ác độc với bà nội con. Ông nội con sớm qua đời, bà nội con phải sống cùng với cha con và mẹ. Hễ bà nội con có làm chút gì trái ý, khiến mẹ không vừa lòng, là mẹ liền trách mắng…đến nỗi sau này bà nội con hễ vừa thấy mẹ đều run sợ như chuột gặp mèo. Mẹ thấy vậy rất đắc ý, cảm giác trong nhà này mình là chủ rất oai phong, nói gì ai cũng phải nghe.

*

Có một việc con không biết, nguyên nhân bà nội con bị bệnh chính là do mẹ gây nên. Ngờ đâu lần bệnh ấy bà nhập viện và qua đời luôn. Bà bị mẹ làm cho tức chết đó! Phần mẹ, lúc sắp lìa đời, khi mẹ nhìn thấy Ngưu đầu Mã diện đến đóng gông mẹ, mẹ đã kêu to rên rỉ, nhưng các con cứ nói rằng mẹ bị ảo giác…Kết quả, mẹ bị họ bắt hồn đem đi. Xuống địa ngục mới hay tội lỗi mình nặng nề. Có ngờ đâu chẳng hiếu kính với cha mẹ ruột lẫn cha mẹ bạn đời đều bị hành tội khổ như vậy.

– Mẹ ơi, mẹ nói bà nội bị mẹ làm sầu não mà nhập viện, sau đó qua đời?…Lúc này thình lình chồng Chu nữ sĩ xuất hiện (ông từ trong phòng bước ra) hỏi:

– Em đang trò chuyện với ai vậy?

– Là mẹ đó anh! Mẹ đang về nè!

– Ở đâu? Sao anh không thấy? Tại em gần đây buồn nhớ mẹ dữ quá nên sinh ra ảo giác thôi.

– Không phải đâu. Hôm nay là đêm vong linh về, là ngày mẹ được đến thăm mình. Em đang trò chuyện cùng mẹ, anh không thấy mẹ đứng trong đây sao?

– Chẳng thấy gì ráo!

– Mẹ ơi, vì sao chồng con không nhìn thấy mẹ vậy?

– Dung à, đúng là nó không nhìn thấy ta. Số con cũng khổ, phụ thân con thật đã làm khổ con, vì gả con cho người chồng như thế. Chồng con là kẻ bất thiện!

*

Lúc này ông chồng đã kéo Chu nữ sĩ vào phòng, cô không chịu đi. Đột nhiên, chồng cô hét to một tiếng: “Ôi mẹ ơi!” lộ vẻ kinh hãi như vừa gặp phải quỷ và chạy thẳng về phòng mình. Dung ngơ ngác hỏi:

– Mẹ ơi, mẹ sao rồi?

Chợt nghe tiếng bà vang lên ngoài cửa:

– Cảm tạ các tướng quân Ngưu, Mã. Xin hãy cho phép tôi nói với con gái cho xong chuyện…

Rồi bà bảo Chu nữ sĩ:

– Chồng con bị hai tướng quân Ngưu, Mã dọa chạy rồi. Hiện giờ y đang hãi hùng, nằm trùm mền run lập cập kia, bảo đảm không còn dám chạy ra quấy nhiễu cuộc đàm thoại của hai mẹ con ta nữa.

– Mẹ ơi, chẳng phải là mẹ bị họ dùng xiềng xích trói hay sao? Thế vì sao họ lại giúp mẹ và con chứ?

*

– Vì đây là trách nhiệm của họ… Hôm nay mẹ đam câu chuyện bất hiếu của mình kể ra, để sau này con thông báo cho người đời biết, khiến thế nhân hiểu rõ tội bất hiếu lớn như thế nào. Mẹ hy vọng thông qua chuyện này, những người con bất hiếu đang sống tại thế gian sẽ biết hối cải sửa đổi. Nếu không, tương lai họ sẽ bị trừng phạt và thọ hình tàn khốc như mẹ ở địa ngục đây. Tương lai mẹ còn phải vào chảo dầu thọ tội nữa.

– Mẹ nói sao, chảo dầu ư? Con có nghe nhắc đến, nhưng đó chẳng phải là truyền thuyết hay sao?

– Con à, chẳng phải truyền thuyết đâu con. Những người làm ác họ không hề tin Nhân Quả, cho nên họ cứ một bề đả kích địa ngục, bác bỏ Nhân quả báo ứng… Nhưng không phải làm vậy là họ có thể thoát khỏi hình phạt. Đây chẳng qua là họ tự dối gạt bản thân để mà trấn an mình thôi. Từ hôm nay trở đi, con và em trai nên chuẩn bị lo hậu sự cho thân phụ đi, vì ba các con cũng không còn sống bao lâu nữa.

Mẹ chồng nàng dâu: Ai làm nấy chịu

– Mẹ, vì sao ba không còn sống được lâu nữa?

– Con ơi, tội của ba con cũng không nhẹ đâu. Hồi đó, khi ta chửi mắng mẹ chồng, ông không những không quở trách hay ngăn cản ta. Ngược lại, còn để mặc ta cư xử hồ đồ tùy tiện. Lẽ ra, ông phải là người tốt khuyên giải hai bên. Ông cũng là đại bất hiếu! Vì nếu ban sơ ta chửi mắng mẹ ông thì ông nên trị cho ta một trận, thậm chí có thể vì ta bất hiếu mà đề xuất ly hôn. Như vậy thì ta sau đó ắt sẽ biết sợ mà không dám hiếp đáp hung dữ, quỷ thần cũng sẽ kính phục ông, đều là do ông dung túng cả.

Ngục quan ở âm cung rất xem thường những kẻ để vợ “hành sai quản bậy”. Đối với những người con bất hiếu, hình phạt trị tội rất nặng. Ba con mấy năm trước bị trúng gió bán thân bất toại, cũng là bị trừng phạt đó. Hiện giờ, ông sống cũng không được con trai con dâu hiếu kính, chết rồi còn phải thọ khổ hình nữa.

*

– Đáng sợ quá, nhưng như vậy thì không đúng rồi. Vì mẹ hồi còn sống ở dương gian ngoài tội bất hiếu với mẹ chồng ra thì cũng có làm nhiều việc tốt mà. Thí dụ như năm ngoái Vấn Châu bị động đất, chẳng phải mẹ đã đóng góp 500 đồng sao? Như thế đâu thể tính mẹ là người ác, vì sao vẫn phải chịu hình phạt?

– Con à, con không biết rồi. Có nhiều người làm phúc thiện thấy dường như là có công đức, nhưng phúc kia không chống đỡ cho tội đại bất hiếu. Con nghĩ mà xem, kẻ bất hiếu đối với cha mẹ có thể là người chân thiện được sao? Còn nữa, năm ngoái, mẹ góp tiền không phải là thật lòng, vì đối với các nạn nhân bị động đất mẹ không hề có lòng đại từ ái. Mẹ góp tiền là vì không muốn chị em bạn bè nói mẹ keo kiệt. Nào có dè đâu, lòng mẹ nghĩ chi, ở địa ngục đều hiểu thấu ráo trọi và có ghi rõ hết…

Ngục quan nói mẹ cả đời tạo công đức rất ít, phần nhiều là thiện nhỏ, thiện giả dối, cho nên khó chống đỡ, khó phá tan tội bất hiếu được.

*

– Mẹ ơi, con phải làm sao cho mẹ giảm nhẹ tội đây? Con đi chùa làm lễ siêu độ cho mẹ nha, nghe nói siêu độ có thể giúp thân quyến đã tử vong được lên thiên đường.

– Con à, nếu làm lễ siêu độ có thể giúp thân quyến đã chết sinh lên trời, thì người ác đâu còn bị trói buộc gì? Chết rồi thì con cháu có thể xuất tiền ra làm siêu độ, cầu cho họ lên thiên đường là xong, như vậy thì trên trời sẽ có mấy kẻ ác này hay sao?

Con ơi, không dễ dàng như thế đâu. Con cháu vì người quá cố làm lễ siêu độ là thể hiện hiếu tâm, mượn sức mạnh của pháp hội siêu độ để giảm bớt tội nghiệp thân nhân quá cố mà thôi. Con vì mẹ làm siêu độ đương nhiên là việc cực kỳ tốt, mẹ không ngăn cản. Nhưng tốt nhất con phải thường đi chùa, lấy danh nghĩa mẹ mà ấn tống kinh quý, sách thiện. Còn nữa, con nên phóng sinh cho nhiều, như thế thống khổ của mẹ tại địa ngục sẽ giảm thiểu rất nhiều.

Còn nữa, phán quan nói con cùng Phật giáo có duyên, trải qua những việc trong hôm nay rồi, từ đây về sau con nên lui tới chùa thường. Tương lai nếu con tu chí thành thì bản thân mẹ cũng nhờ vậy mà được giảm khổ. Công đức con tu viên mãn thì mẹ cũng được sáng lây. Đến lúc đó, mẹ mới thực sự được thăng thiên hưởng phúc… Dung ơi, giờ đã đến lúc đi rồi, tướng quân Ngưu, Mã đang hối thúc mẹ kìa, mẹ phải đi đây.

*

– Mẹ ơi, sao con không nhìn thấy các tướng quân Ngưu, Mã?

– Ôi, ngốc ơi! Ngàn vạn lần con không nên thấy họ. Vì họ là hung thần ở địa ngục chuyên trừng trị kẻ ác, những kẻ xấu, làm ác chết rồi tự nhiên sẽ được thấy họ ngay thôi.

– Được rồi mẹ ơi, con nhất định sẽ làm y theo lời mẹ dặn. Mẹ an tâm mà đi nhé.

Chu nữ sĩ lập tức ghi lại toàn bộ cuộc nói chuyện của hai mẹ con cô. Hi vọng sáu đó sẽ đem câu chuyện này ra công bố để cảnh giác, răn nhắc những người con bất hiếu.

Cô nói với tôi, chồng cô từ trải qua kinh nghiệm đêm đó rồi, vừa nghe tin cô tính làm lễ cầu siêu và hành thiện để hồi hướng phúc cho mẫu thân thì đã sốt sắng đưa tiền.

Mẹ Chồng nàng Dâu: Nàng dâu  quý

Nhớ lại vào năm 1993, mới vừa qua rằm tháng Giêng âm lịch. Bạn đạo của tôi là Bác sĩ Hoàng gọi điện cho Quả Lâm. Ông bảo rằng có một nữ đồng hương của ông mắc phải quái bệnh: Toàn thân đau đớn khó chịu, đau đến phải khóc la như quỷ gào sói tru. Trị thế nào cũng không hết, phải quỳ trên giường mới có thể tạm giảm bớt đau đớn. Nhưng mồm luôn kêu rên: “Ôi đau! Đau quá” không ngừng.

Bởi âm thanh rên khóc quá ghê rợn ồn náo, làm ảnh hưởng đến những người bệnh khác cần nghỉ ngơi. Các y viện nhỏ không chịu thu nhận cô nhập viện và khuyên cô hãy đến bệnh viện lớn chữa trị. Người trong thôn sực nhớ có Bác sĩ Hoàng là đồng hương, đang công tác tại Thiên Tân, liền bảo người chồng đưa cô đến đó.

Bác sĩ Hoành sắp xếp cho cô nhập viện rồi, nhưng y viện khám không ra bệnh. Hôm qua, cô quỳ trên giường thét rên không ngớt, khiến các người bệnh nơi phòng khác không ai nghỉ ngơi gì được. Hừng sáng hôm nay y viện thông báo phải cho cô ra viện ngay. Trong tình cảnh này, đừng nói là cô khó thể trụ lại, mà ngay cả thuê phòng cũng chẳng được. Do vậy Bác sĩ Hoàng đành hỏi chúng tôi về nguyên nhân căn bệnh của cô.

Mẹ chồng nàng dâu: Sám hối

Quả Lâm bảo: – Cô này hiện nay thọ mạng chỉ còn trong sớm chiều. Bác sĩ mau đi hỏi cô: Đời này đã phạm lỗi gì với ai nhiều nhất? Chỉ cần cô đáp đúng, lập tức cơn đau có thể dừng. Sau đó hãy để cô tự phát lồ, nói ra hết những lỗi mình đã phạm phải. Hễ tự thú được càng nhiều, thì tội càng bớt, cơn đau càng giảm.

Hôm sau, Bác sĩ Hoàng gọi điện tới, tường thuật tình hình bệnh nhân. Ngay lúc cô đang quỳ trên giường kêu rên, Bác sĩ Hoàng hỏi: – Ngay cả y viện lớn tại Thiên Tân này cũng tìm không ra bệnh của cô, tôi đã đi thỉnh ý một vị tu hành, họ bảo tôi nên hỏi cô: Cả đời này có làm điều gì phạm lỗi với ai không? Nếu nói đúng thì bệnh dừng.

Cô đáp: – Tôi có lỗi rất lớn đối với mẹ chồng!

Cô vừa nói xong, giống như bị một đôi tay vô hình đẩy một cái, liền ngã lăn ra trên giường; miệng không còn rên la nữa mà lộ vẻ rất vui mừng mãn ý. Cô có vẻ muốn nói nữa nhưng do quá kiệt sức không thốt ra lời nổi nữa nên đành nhắm mắt lại rồi cô thiếp đi. Tính ra từ lúc phát bệnh đến giờ, cô phải quỳ như thế suốt ba bốn ngày chưa được nghỉ ngơi. Lần này cô ngủ một lèo hơn hai mươi tiếng, ngay cả truyền nước biển vào tay cũng không tỉnh. Lúc Bác sĩ Hoàng đến gặp, dù vẫn còn nằm trên giường, nhưng cô không còn thét la kêu rên chi nữa.

*

Bác sĩ Hoàng giảng lý nhân quả Phật giáo cho cô nghe và hướng dẫn cô niệm mười mấy tiếng: “Nam mô Quan Thế Âm Bồ-tát”. Sau đó bảo cô nếu chân thành nhận lỗi sám hối tha thiết thì có thể tiêu tội. Xem ra cô đã thực sự biết lỗi rồi và bắt đầu phát lộ việc mình có lỗi đối với mẹ chồng như sau:

“Tôi ngay từ lần đầu tiên bước vào nhà mẹ chồng, thì phát hiện bà là một bà già quá mê tín. Trong nhà thờ bài vị “Thiên, Địa, Quân, Thân, Sư” tôi bảo: – Nay là thời đại gì rồi mà mẹ còn tin ba cái thứ nhảm nhí đó. Hãy mau mau đem bài vị vứt đi!

Nhưng mẹ chồng nói chúng tôi tuổi trẻ không hiểu chuyện. Quả thực trên đầu ba thước có thần minh, tâm con người ta lành hay ác trời đất đều nhìn thấy biết hết. Cho nên làm người phải kinh trời đất, hiếu song thân, trọng sư trưởng. Nếu sống mà không chịu hành thiện tích đức, toàn làm việc xấu, sớm muộn gì cũng sẽ bị ác báo!

Tôi nghe vậy thầm cho lời mẹ chồng giáo huấn ngầm chứa ác ý đối với tôi, nên từ đó ghim hận trong lòng. Khổ nổi, chồng tôi rất hiếu thuận, mỗi khi ăn cơm đều mời bà ngồi trên. Bà mà chưa cầm đũa, thì chúng tôi chẳng thể ăn trước. Điều này càng khiến tôi tức giận. Kết hôn xong, thì tôi sinh con, thầm nghĩ: “Đã có con rồi, thì xem như tôi có đủ tư cách để nghênh chiến cùng mẹ chồng”.

Mẹ chồng nàng dâu: Con dâu thời @

Bởi vậy hễ muốn ăn thì tôi ăn, muốn uống thì uống. Trong nhà không cho chơi Mạt chược, thì tôi đến nhà bằng hữu chơi, có lúc gầy sòng đến sáng mới về. Hôm sau tôi ngủ mê mệt cho đến khi mẹ chồng kêu dậy, tôi mới rời giường ra ăn cơm. Do chuyện này mà nhiều lần cùng chồng gây cãi, thậm chí có lần còn bị chồng đánh cho. Lúc đó tôi tức giận ẵm con về nhà mẹ ruột. Một tháng sau, mẹ chồng thân hành tìm đến rước, tôi mới chịu về.

Từ đó, không những mẹ chồng không dám chọc giận tôi, mà chồng tôi cũng phải nhường nhịn nể nang tôi. Tôi cho đó là chiến thắng vẻ vang, còn truyền dạy kinh nghiệm này cho các nàng dâu trong thôn là bạn hữu chơi bài với tôi. Tôi trời thành nữ chủ nhân trong nhà. Tất cả việc nhà mẹ chồng tôi phải thầu lãnh hết, quét nhà gánh nước gì cũng do bà lo tất.

Mẹ chồng hằng ngày trừ thắp hương lễ bái trước bài vị “Thiên, Địa, Quân, Thân, Sư”; Bà còn làm thêm việc “thày lay” ngu dốt nữa là: Hễ nhà ai có xảy ra chuyện hiếu hỉ gì là bà liền nhào tới đó trợ giúp. Ngay cả cơm nước cũng bỏ, để mặc người nhà ăn một mình. Còn hễ gặp ăn mày đến nhà mà bị tôi xua đuổi, thì bà rượt theo họ, ráng cho mấy đồng hay thức dùng chi đó. Vì vậy mà tôi nhiều lần gây cãi với bà, mắng bà là: “Đồ đần, ngu như heo, thần kinh!”.

*

Nhưng mẹ chồng khồng hề dám cãi lại với tôi, chỉ mỉm cười nói: – Ta nghĩ mình là người biết tiết kiệm tiền, con dừng có quản tới mà chi!

Còn một chuyện khiến tôi tức giận nữa là, nhà tôi ngụ tại đầu thôn, cổng trước cách đường lộ khoảng một, hai trăm mét. Mỗi tối, vào những ngày không trăng, mẹ chồng tôi tự chế ra mười cái đèn bão, cứ cách hai mươi mét thì treo lên một cái. Mục đích là để soi đường cho thiên hạ đi. Tính ra cả năm bà tiêu phí không biết bao nhiêu dầu. Tôi nghĩ chỉ vì bà muốn được mấy câu khen ngợi của dân làng, chứ tính ra có thu được cái quái gì đâu!

Năm nay, vào ngày 30 cuối năm. Sáng sớm vợ chồng tôi cùng con trai đi xe hỏa đến Thạch Gia Trang mua hàng tết, về tới nhà thì đã hơn 4 giờ chiều. Chỉ thấy cái sân được mẹ chồng quét sạch bóng, lu vại gì cũng đã đổ đầy nước, chồng tôi còn hỏi: – Ai gánh nước đây?

Anh đâu biết là trong nhà này, nếu không phải anh gánh thì là mẹ chồng gánh! Thấy cửa gian giữa hơi khép, con tôi lên tiếng kêu. Nhưng gọi mãi mà không thấy bà nội ứng thinh, bèn đẩy cửa tiến vào. Nó thấy bà ngồi trên ghế trúc, đầu quẹo qua bên trái ngủ queo.

Mẹ chồng nàng dâu: Gieo nhân cực ác

Chồng tôi vội buông hàng hóa, bước tới gần kêu: – Mẹ ơi, thức dậy đi, lên giường mà nằm ngủ chứ, ngồi trên ghế ngủ như vầy sẽ mệt đó! Nhưng mẹ chồng tôi không nhúc nhích cựa quậy gì. Chồng tôi vừa lay bà nhè nhẹ, vừa kêu “Mẹ ơi” mấy tiếng, nhưng bà vẫn không động đậy. Anh hoảng hốt khóc to, kêu réo mẹ thức dậy um sùm. Tôi đang rửa sơ cái mặt thì nghe nói: “Mẹ chết rồi, đã ngừng thở rồi”.

Tôi cáu tiết rủa ngay: – Sớm không chết, muộn không chết, lại ra đi đúng vào ngày 30 cuối năm. Chẳng phải là muốn chúng tôi không được ăn tết ư? Thiệt thất đức quá mà!

Chồng tôi đang khóc, nghe tôi lầm bầm như vậy liền quay qua tát mạnh vào mồm tôi, tôi liền tru tréo khóc ầm lên. Hàng xóm cùng người trong thôn đều chạy qua, bu đầy nhà. Mọi người đều khóc thương mẹ chồng tôi. Lúc đó tôi còn nghĩ: “Trong đám láng giềng này nhất định sẽ có kẻ mắng tôi”, nhưng không ai làm vậy.

Bây giờ nhớ lại, có thể là mẹ chồng tôi chưa từng ra ngoài nói xấu tôi với ai. Tôi đã hiểu lầm lòng tốt của mẹ chồng, thật quá có lỗi với bà. Tối 30, đây là lần đầu người toàn thôn phá lệ xưa: Không nhà nào chơi đùa hay đốt pháo hoa; không một đứa trẻ nào ăn mặc diễm lệ. Hầu như người toàn thôn thay nhau giữ linh quan suốt đám tang.

Mẹ chồng nàng dâu: Quả báo

Bây giờ tôi mới hiểu, do mẹ chồng hay giúp đỡ xóm giềng. Nhiều năm nay những đêm tối không có trăng chiếu, bà đã treo đèn soi sáng đường về giúp người trong thôn. Nên toàn thôn hiện thời ngay cả năm mới chẳng ai muốn đón mừng. Điều này chứng tỏ mẹ chồng tôi rất được cả làng yêu thương kính quý. Bản thân bà biết mình sắp ra đi, còn ráng vì chúng tôi làm chu đáo hết mọi việc trong nhà rồi ngồi trên ghế an lành ra đi.

Bà quá nhân nghĩa mà! Nhưng lúc đó tôi lại mắng trách mẹ chồng, tôi quả thật đáng chết! Rằm tháng giêng vừa qua chưa được mấy ngày, tôi bỗng cảm thấy toàn thân khó chịu, ban đầu tôi cho là: “Chắc tại lo đám tang nên mỏi mệt”. Lại nghĩ “Tết đến nơi mà còn phải lo ma chay” nên tôi rất hận mẹ chồng. Tôi còn hướng về chồng nói xấu bà nữa.

Lúc đó chồng tôi rất khó chịu, trừng mắt lườm tôi và chỉ nói một câu: – Em làm ơn lưu giữ chút khẩu đức đi! Rồi anh im lặng không nói thêm gì nữa.

Sáng hôm sau tôi thức dậy, vừa cúi xuống định mang hài rời giường, thì té nhào trên đất. Đau đến nổi tôi thét lên oang oác, cảm giác như đang bị cả trận mưa roi trượng bằng sắt giáng quất vào thân. Chồng tôi vội chạy đến đỡ tôi dậy nhưng không đỡ lên nổi. Vì hễ tay anh chạm vào đâu, là tôi nghe chỗ đó đau như muối xát kim châm.

*

Tôi bị đau đớn thống khổ dày vò suốt thời gian dài, mới phát hiện ra. Chỉ có tư thế quỳ trên đất và dang hai tay ra vịn trên đất mới tạm giảm đau chút đỉnh. Toàn thân tôi có cảm giác như xương cốt đều bị bẻ gãy vỡ vụn, hễ động đậy một chút là đau không chịu nổi. Tôi lúc đó không hề biết đây là ác báo do mình vô lễ hỗn hào, ngược đãi phỉ báng mẹ chồng. Bởi tôi không bao giờ tin vào mấy cái thuyết nhân quả báo ứng!

Nhưng bây giờ tôi đã tin rồi, tôi chưa muốn chết, do con tôi chưa trưởng thành. Tôi nguyện từ nay nhất định sẽ tu sửa, lo hương hỏa thờ phụng mẹ chồng. Ngày ngày thắp hương lễ sám, sẽ làm nhiều việc thiện, tạo phúc đức.”

Bác sĩ Hoàng thấy bà đã biết nhận lỗi, thân thể cũng không còn đau, liền khuyên bà lúc nào cũng phải niệm “Nam mô Quan Thế Âm Bồ-tát”,phải tâm niệm miệng niệm mới được. Và ông tặng bà một xâu chuỗi, nhắc nhở bà phải luôn kiểm lại những lỗi lầm suốt mười mấy năm nay đã cư xử tệ với mẹ chồng. Nên phát tâm sám hối, có lẽ sẽ mau chóng lành bệnh. Nửa tháng sau, Bác sĩ Hoàng đến nhà tôi, báo tin là ông vừa cho bệnh nhân kia xuất viện về quê. Nhưng thêm một chuyện lạ phát sinh nữa, nên vội đến báo cho chúng tôi hay.

Mẹ chồng nàng dâu: lời kết

Nàng dâu ngỗ nghịch này sau khi hối lỗi, tự đánh vào mình nhừ tử rồi, thì mỗi ngày đều niệm “Nam mô Quan Thế Âm Bồ-tát” thì ngủ được an lành. Nhưng không thể ăn gì, chỉ có thể nương vào truyền dịch mà duy trì mạng sống. Bác sĩ Hoàng có lần vào phòng bệnh, phát hiện bà nằm trên giường, miệng động đậy, tay phải để trên ngực lần chuỗi, hai khóe mắt tuôn tràn lệ, ướt đẫm cả gối.

Một hôm, sáng sớm thức dậy bà hưng phấn nói với chồng, kể rằng bà mơ thấy mẹ chồng đến thăm, cười ha hả bảo bà: – Yên tâm đi, nhà ta sẽ ngày càng tốt hơn. Rồi đột nhiên mẹ chồng hóa thành vị trời, biến mất.

Bà nói: “Chắc là bệnh mình sẽ lành”.

Nhưng ồng chồng thấy bà mỗi ngày càng một tệ hơn, bèn quyết định dùng xe cứu hộ đưa bà về quê. Hôm đó thời tiết đặc biệt lạnh. Xe khởi hành rồi thì Bác sĩ Hoàng nhắm mắt niệm “Nam mô A Di Đà Phật!” hỗ trợ thêm cho bệnh nhân.

*

Đột nhiên ông nghe thấy tiếng bà nói với ông: – Tôi đi đây, cảm tạ ông cứu tôi, đã dạy tôi niệm Phật.

Ông vội mở bừng hai mắt, ý thức bà đồng hương nọ đã chết, thế là vội nghiệm thây, kiểm tra quan sát, thấy bà đã tắt thở. Họ dừng xe lại, người chồng lo khoác y phục tốt cho bà. Lúc này xe vừa ra khỏi huyện Tĩnh Hải, gió lạnh vây bủa tứ bề. Phải mất 5 tiếng mới về tới nhà. Khi khiêng người chết xuống, thấy thân bà rất mềm dịu, so với lúc sống không khác bao nhiêu. Tang sự hoàn tất thuận lợi.

Chuyện của bà trở thành tấm gương giáo dục cho toàn thôn! Đây là do tội không tin Tam bảo, bất hiếu với mẹ chồng, phỉ báng người lương thiện… nên nàng dâu đã mắc phải hiện thế báo. May nhờ có Bác sĩ Hoàng dạy bà niệm Phật sám hối, diệt được vô lượng tội, nếu không bà sẽ chết rất thê thảm, chết rồi còn bị đọa địa ngục vô gián.

(Mẹ chồng nàng dâu – quả báo bất hiếu vô cùng khủng khiếp )

Tuệ Tâm 2021.

Xem Thêm:   Nên niệm Phật 4 chữ hay 6 chữ

Sưu Tầm Bởi Tuệ Tâm Admin ( https://kinhnghiemhocphat.com/ )

125 lượt xem | 0 Bình luận
Nam Mô A Di Đà Phật - Pháp Giới là trang chia sẻ phật pháp, kinh phật, pháp âm, câu chuyện phật giáo. Mong góp chút sức lực bé nhỏ để giúp các bạn tiếp cận được đại trí thức của đức Phật. Đừng hỏi tôi là ai. Hãy chấp trì danh hiệu Phật, gieo duyên với Phật Pháp để giúp bạn an lạc.
Pháp Âm Thần Chú Tu Học Blog