Chuyện nhân quả báo ứng có thật, được Tuệ Tâm tập hợp từ các nguồn khác khác nhau, đa phần là ở thời gian cận đại.Lưu ý bạn rằng: Những câu chuyện nhân quả báo ứng có thật này, đều được kể lại bởi người trong cuộc, những Phật tử thuần hành. Chuyện có thật bởi “Không nói dối là một trong 5 trọng giới của Phật pháp”. Bạn có thể không tin, nhưng xin đừng khởi tâm hủy báng mà mang tội.
Nguyện những ai có nhân duyên đọc được chuỗi bài viết về nhân quả báo ứng này, đều hiểu sâu rằng: Nhân quả không hư dối! Bạn gieo gió ắt gặt bão. Bạn sống thiện lương tất được hưởng quả báo cuộc đời bình an, giầu sang, hạnh phúc. Nếu lỡ gieo nhân xấu thì phát tâm sám hối, làm lành. Để chuộc tội và tránh phải trả quả báo nặng nề!
- Chuyện Tâm linh có thật ở Việt Nam.
- Sự thật về hạn Tam tai.
- Hội Long Hoa là gì.
- Thiên Ma là loại ma gì
- Sáu nẻo luân hồi.
- Từ bi là gì.
- Hàng phục Hồ ly tinh.
Chuyện nhân quả báo ứng có thật: 1. Rắn báo oán
Một người bạn của tôi kể rằng mẹ bạn bị tiểu đường thời kỳ cuối, đang nhập viện. Bạn cầm ảnh bà tới nhờ tôi giúp quán sát nhân quả cho bà . Tôi vừa nhìn vào thì phát hiện một con vật đang “đóng đô” nơi bàng quang của bà. Nhìn nó na ná như con rắn, nhưng thân mập to phình, màu sắc hơi dài dại. Tôi suy đoán mãi mà không nhìn ra nó là con gì, bèn hỏi nó:
“Này, sao mà nhào vô ở trong bụng của người ta ở vậy? Trụ trong bàng quang như thế nào có thoải mái chi? Bà này có quan hệ gì với ngươi?”
Nó động đậy một chút rồi khóc kể: Bọn họ bắt tôi đem ngâm rượu đấy! (Té ra là một em rắn bị ngâm rượu). Do họ dùng rắn ngâm rượu, nên xà linh báo oán khiến cho mẹ cô bị tiểu đường nghiêm trọng. Tôi kể chuyện này cho bạn và khuyên bạn nên phóng sanh, rồi tụng chú “Khổng tước minh vương” siêu độ cho linh xà. Bạn vốn tin sâu nhân quả nên vội thực hành. Xong xuôi, bạn đem toàn bộ câu chuyện siêu độ linh xà viết thành bài văn: “Chuyện nhân quả báo ứng có thật, sự thực trước mắt không thể không tin” như sau:
Linh xà
Mẹ tôi nhập viện nên cả nhà lo lo lắng. Tôi biết rõ đây là nghiệp chướng hiện tiền, chắc chắn là bị oan thân trái chủ hành hạ. Mẹ nhập viện xong, tôi cầm ảnh bà đến nhờ người bạn đồng tu quán sát nhân quả giùm. Hóa ra là có một con rắn đang báo oán trên thân bà. Thực tình tôi cảm thấy rất ngạc nhiên, vì mẹ tôi đâu tiếp xúc với rắn bao giờ? Con rắn này kể cho bạn tôi nghe : Rằng chính người nhà chúng tôi đã đem nó ngâm rượu.
Tôi nhớ ra trong nhà mình vốn có một bình rượu to. Nhìn sơ thấy trong bình toàn là thảo dược, chưa từng nghe nói là trong đó có rắn. Tôi trở về nhà đem việc này hỏi cha:
” Bình rượu nhà mình có ngâm rắn ở trong hay không?”
Cha tôi bảo có. Nguyên là mấy năm trước bạn bè tặng con rắn to, ông bèn đem nó ngâm rượu, Nhưng bình rượu này lâu rồi không ai động đến, ông cũng quên hẳn chuyện này luôn. Tôi đến gần bình rượu quan sát, thấy bên trong toàn là thảo dược. Tôi lấy đôi đũa dài thò vào trong bình, mò tìm và gắp ra được con rắn.
Chuyện nhân quả báo ứng có thật: Cầu siêu cho rắn
A Di Đà Phật! Nó rất to và dài, còn có thêm tắc kè, cá ngựa và mấy con gì nữa mà tôi không biết. Tổng cộng gắp ra được bảy con trong bình rượu, tôi tụng Tam quy và chú nguyện cho chúng. Sau đó tụng thêm 21 biến chú Vãng Sinh, rồi đem chôn chúng gần phía sau Chùa. Tiếp đến tôi tới Chùa in kinh, phóng sinh, bố thí cúng dường, tạo công đức hồi hướng cho chúng. Tối đến lại tụng thêm kinh Kim Cang cầu siêu cho chúng. Hôm sau gặp lại bạn thì nhận được tin: Thân thể vong rắn đã dần dịu lại. Bạn còn bảo: “Hèn gì con rắn trương phềnh lên, hóa ra là nó bị người đem ngâm rượu!”
Ghi chép của tác giả.
Cô bạn đồng tu đem rắn đi chôn phía sau gần chùa rồi, thì hôm sau linh xà đến cảm tạ tôi. Nó kể rằng đã được siêu độ, sinh về cõi trời. Mẹ bạn sau khi tái khám không còn bệnh, được bác sĩ cho phép về nhà.
Thế nhưng việc không dừng lại ở đó. Trong lúc người nhà đang làm giấy ra viện, thì mẹ bạn đột nhiên phát bệnh, tình trạng còn nặng hơn trước. Tôi nghe tin thì thấy vụ này không đơn giản. Chắc có thêm ma quỷ chi quấy phá rồi đây!
Tối đó khoảng ba bốn giờ khuya, tôi quan sát nơi phòng bà cụ: Quả nhiên nhìn thấy có bốn con ma đang nắm tay nhau múa may. Tôi định thỉnh Bồ tát Vi Đà đến bắt chúng đi, nhưng sau đó nghĩ lại: Thử dùng lực tụng niệm của cô bạn đồng tu xem sao? Tôi cũng ráng thức hộ vệ cho mẹ bạn, sau khi trời sáng, tôi bảo bạn:
“Mẹ bạn bị ma quỷ quấy phá. Ban đêm đến viện trông mẹ, bạn nhớ tụng chú Lăng Nghiêm. Đặc biệt là thời điểm mẹ phát bệnh, phải tụng liên lục, không được ngưng. Tối đó bạn tụng chú bảo vệ cho mẹ, thì sáng mai bà khỏi hẳn bệnh và xuất viện.
Chuyện nhân quả báo ứng có thật: 2. Ngọn giáo nơi tượng Quan Công
Phòng điều tra chúng tôi đều tin nhân quả báo ứng. Tại sao thế? Vì chúng tôi đã chứng kiến nhiều vụ án ly kỳ, mà khoa học không thề giải thích được. Phần đông đồng nghiệp của tôi, trên xe đều thờ tượng Phật hoặc đeo chú hộ thân… Trước khi xuất phát chúng tôi thường chắp tay niệm Phật cầu nguyện, điều này đã thành quy luật bất thành văn. Thành phố Bắc Kinh là nơi tôi công tác, đã phát sinh nhiều vụ án rất quái, phải nói là khó mà tưởng tượng ra.
Trước hết xin tự giới thiệu: Tôi làm cảnh sát đã 17 năm, mới đầu tôi làm ở đồn công an. Sau đó tôi được điều đến Đại Hưng, phục vụ tại trường cảnh sát một năm. Khi cấp trên đến tuyển người tác nghiệp đặc biệt, một lão cảnh sát già dặn kinh nghiệm đã chọn tôi. Thế là ông trở thành sư phụ Hình cảnh của tôi, đến nay vẫn còn làm việc chung với nhau.
Chúng tôi giống như hai cha con. Sư phụ tôi năm nay 52 tuổi, ông làm cảnh sát đã 35 năm. Giờ tôi xin kể một vụ án lạ, một câu chuyện nhân quả báo ứng có thật hoàn toàn.
Án mạng kỳ lạ
Vào năm 1994, chúng tôi nhận được tin báo có người chết gần nhà hát mới vừa khai trương. Kẻ báo án nói là do xảy ra đánh lộn trước cửa nhà hát, nên phát sinh chết người. Khi chúng tôi tới hiện trường điều tra thì không phải vậy! Lý do khiến người bị tử vong, nói ra rất kỳ quái: Nạn nhân vừa bước vào trước cửa nhà hát thì bị trợt chân, rồi va vào mũi trường thương nơi tượng Quan công. Anh ta bị mũi giáo đâm lủng yết hầu nhằm ngay động mạch chính.
Người quanh đó nhìn thấy máu nơi cổ ông phun ra… thảy đều hoảng kinh. Nhưng không ai dám tiến tới gần, nên cấp cứu bị chậm trễ khiến nạn nhân tử vong. Chúng tôi mời giám đốc nhà hát tên Vạn Nguyên về đồn thẩm vấn, sư phụ tôi hỏi:
” Ông kinh doanh thì sao lại cúng thờ tượng Quan Công?”
Giám đốc nói:
” Đây là do đám ca sĩ tặng cho tôi, tượng vừa mới được chở tới tối đó thôi.”
Chúng tôi tìm Tử Hưng, người nghệ nhân đã làm tượng, để thẩm vấn. Lúc ấy người nhà Tử Hưng mới phát hiện ra: Ông ta mất tích đã ba ngày nay, không ai nhìn thấy ông. Gọi điện liên lạc cũng không được. Lúc đó chúng tôi linh cảm trong đây nhất định là có chuyện. Chúng tôi vội quay lại tìm ông giám đốc hỏi về quan hệ của Tử Hưng.
*
Vạn Nguyên kể ông và Hưng chỉ là bạn làm ăn, nói đến đây ông sực nhớ ra: Hai ngày trước tại quán nhậu, Hưng ngỏ ý muốn mua xe, giám đốc có bảo Hưng là: Sẽ tốn tiền nhiều lắm đó! Nhưng Hưng tỏ vẻ rất muốn mua, còn vui miệng bảo: Sắm xe mới xong sẽ cho giám đốc lái thử.
Vạn Nguyên nghĩ chỉ là lời nói đùa trong lúc nhậu, nên ông chỉ mỉm cười mà không lưu tâm. Chúng tôi nghe tới đây liền hỏi giám đốc: Ông ta có kinh doanh gì khác nữa không? Bình thường có ưa tiêu xài lớn chăng?
Vạn Nguyên đáp: Tử Hưng không những bỏn sẻn mà còn nhát gan. Cho dù gã trong tay có mấy vạn, nhưng nếu muốn mua xe thì tiền vẫn chưa đủ.
Sau hai tuần điều tra về Tử Hưng. Chúng tôi phát hiện ba vạn mốt ông cất trong nhà đã biến mất. Mới đây ông hợp tác với người bạn làm xây dựng, cũng kiếm thêm kha khá tiền. Người thợ xây này gần đây hay ghé nhà tình nhân của ông uống rượu.
Cũng trong thời gian đó, công an Tây La Viên báo tin: Họ vớt được cái đầu người đã phân hủy. Khám nghiệm Pháp y và Hình cảnh thì chính là đầu của Tử Hưng. Ông bị hung thủ dùng búa chặt đầu, sông Tây La Viên chỉ là nơi hung thủ ném thủ cấp phi tang.
*
Chúng tôi lập tức phái người tìm ả tình nhân tên Mỹ Lệ của Tử Hưng đưa về Bắc Kinh thẩm vấn. Tối đó Mỹ Lệ khai: Ả và Tử Hưng quen nhau hơn hai tháng. Một hôm lão dẫn về một gã thợ xây khoảng 30 tuổi tên Sang. Trong tiệc nhậu Tử Hưng luôn mồm khoe mình muốn mua xe.
Sang sau đó một mình tìm đến nhà Mỹ Lệ, dò hỏi thì biết Tử Hưng cất tiền mua xe trong nhà. Hắn ghé nhà Mỹ Lệ mấy lần nữa thì bị Tử Hưng phát hiện, nên mâu thuẫn mà ẩu đả nhau. Sang bỏ đi rồi, thì một hôm quay lại tìm Mỹ Lệ, rủ ả cùng hợp tác giết Hưng lấy tiền. Chúng dự tính chuốc cho Hưng uống say để dễ ra tay. Kế hoạch xảy ra hoàn hảo: Chúng giết Hưng rồi chôn dưới gốc cây trong vườn.
Chúng tôi lập tức truy nã, tìm một hồi thì phát hiện ra Sang chính là nạn nhân ba tuần trước bị ngã vào ngọn giáo tượng Quan Công.
Lúc này mọi người mới hiểu ra ngọn nguồn. Ai cũng nói: Do tên Sang là hung thủ giết người, nên y đã bị hồn Tử Hưng báo thù. Ông tà đã khiến Sang phải bỏ mạng dưới ngọn giáo do chính tay ông làm ra. Tình tiết vụ án quả là ly kỳ ngoài sức tưởng tượng. Chứng minh nhân quả báo ứng hiện đời rất nhanh và không hề hư dối. Tôi kể câu chuyện nhân quả báo ứng có thật này, hy vọng bạn đọc thâm tín nhân quả: Hễ khởi tâm động niệm, hành sự chi… đều phải cực kỳ cẩn trọng!
Chuyện nhân quả báo ứng có thật: 3. Vong linh Báo oán
Câu chuyện nhân quả báo ứng có thật này xảy ra vào đầu năm 1990. Trương cục trưởng từ đầu năm nay bỗng vướng bịnh lạ. Tự dưng ông phát lạnh, lạnh tới buốt đầu, vào mùa hạ tháng sáu mà phải mặc áo bông. Từ lúc bị quái bệnh này, mặt ông tái nhợt, toàn thân ẩm ướt. Một chút sức lực cũng chẳng còn, cho nên đành nằm dưỡng bệnh tại nhà.
Hai năm nay ông đi khắp bệnh viện danh tiếng chẩn khám, nhưng không nơi nào tìm ra bệnh. Tiêu tốn mấy chục triệu, nhưng không tìm ra nguyên nhân, bệnh vô phương chữa trị. Gần đây, có người thân mách ông tìm vị đại sư thần thông quảng đại. Vị này giỏi trị bệnh nan y, dù các y viện bó tay, ngài đều có thể chữa khỏi. Ông Trương chẳng tin, mới đầu ông từ chối, sau vì thân nhân khuyên mãi, nên đành nghe theo. Ông cũng muốn thử xem, biết đâu gặp thầy hay, thì có thể chữa lành.
Khi Đại sư tới, Ông Trương đang nằm, hè tháng năm mà ông lạnh tới răng va vào nhau lập cập. Đại sư trông còn trẻ, khoảng hơn 50 tuổi, dáng chất phác phúc hậu, thuần khiết.
Chuyện nhân quả báo ứng có thật: Oan gia trái chủ
Đại sư chỉ liếc sơ ông Trương một cái, thì ông đã run lẩy bẩy, tỏ vẻ kinh sợ cực kỳ. Đại sư như hiểu rõ, dịu dàng nói:
– Vong linh đang chịu oan khuất kia đừng sợ, ta đến là để giúp ngươi giải oan. Tuyệt không hề có ý làm hại, nên hãy yên tâm, đừng lo lắng.
Đại sư trầm ngâm một hồi rồi nói:
– Ai là thân nhân của Ông Trương thì ở lại nghe tôi nói chuyện. Những người khác xin vui lòng tránh đi hết cho!
Trong phòng giờ chỉ còn lại Ông Trương và cô em gái khoảng hơn 30 tuồi. Đại sư lên tiếng:
– Thực ra bệnh này cũng dễ trị, nhưng phải xem thái độ ông Trương như thế nào.
Em gái ông nghe nói bệnh có thể chữa lành, thì rất mừng, vội hỏi cách chữa trị. Đại sư giải thích:
– Bệnh này là do một cô gái tìm đến báo oán, cô ta vốn là em vợ ông Trương. Chuyện giữa hai người, ông là người rõ nhất. Đại sư nói xong thì sắc mặt xanh lét của ông Trương đỏ bừng rồi chuyển sang tái nhợt. Cô em gái bèn hỏi:
– Ý Đại sư nói là giữa anh con và cô em vợ Lâm Lâm ư? Cô ấy đã bị chết đuối khi còn rất trẻ.
Táng tận lương tâm
Chuyện này thì cô nên hỏi anh trai mình thì sẽ rõ. Nếu cô ta tự té xuống nước chết thì đâu có gì phải ôm hờn, báo oán? Cái chết của cô Lâm có liên quan đến anh trai cô, ông đã làm hại tới hai mạng người! Đại sư càng nói càng huyền hoặc, khiến cô em ngơ ngác không hiểu thế nào. Đại sư bảo:
– Hiện giờ không có người ngoài nào khác. Ông hãy tự mình nói ra mọi chuyện, nếu không, làm sao tôi có thể chữa trị cho ông được?
Lúc này ông Trương câm nín, nhưng hình ảnh quá khứ lại hiện về trong tâm trí ông. Đó là một ngày mùa xuân, lúc đó ông đã kết hôn được hai năm. Trong thời gian này, cha mẹ vợ nối tiếp nhau tạ thế, bỏ lại đứa con gái út mới mười sáu tuổi. Vợ của ông do chẳng còn cách nào khác, đành phải rước em gái về ở chung.
Nhân một lần vợ công tác vắng nhà. Ông Trương thấy em vợ tuy tuổi nhỏ nhưng thân thể đã nẩy nở, nên lòng dâm bộc phát. Tối đó ông liền dụ dỗ cưỡng đoạt cô em. Nào ngờ sau đó Lâm Lâm mang thai, cô rất sợ hãi, lại khó bề mở miệng kể ra với chị mình. Nếu như để người ngoài biết được thì chỉ càng xấu hổ thêm. Lâm Lâm cùng đường nghĩ quẫn, cô đành nhảy sông tự vận.
*
Đại sư thấy ông Trương cứ ngồi im không chịu khai gì, liền nói:
– Có vẻ như ông không muốn ta chữa bệnh cho? Thôi thì ta về đây.
Cô em thấy Đại sư đòi về, bèn bảo Trương:
– Anh Hai, chúng ta đều là người nhà cả, có gì mà khó nói chứ? Muốn trị lành bệnh thì anh kể ra như thầy yêu cầu đi!
Thấy ông Trương vẫn nín thinh không mở miệng. Cô em quay qua năn nỉ Đại sư, xin ngài chỉ bảo cho. Đại sư đem những gì mình nhìn thấy, kể hết ra và thở dài bảo:
– Xem như ông ta hại tới hai mạng người! Chứng lạnh rét trên thân ông, là phản ảnh cảnh giới thọ khổ của vong linh Lâm Lâm.
Ông Trương không ngờ là hôm nay mình lại gặp thần nhân, liền bảo: Nếu như được lành bệnh, sư dạy chi ông cũng làm theo. Đại sư nói:
– Tốt! Vậy thì nội trong bảy ngày thôi, ông sẽ thấy mình khỏe lại. Sang ngày thứ tám thì qua đây đón tôi tới làm lễ siêu độ cho vong linh. Nếu như ông không thực lòng sám hối, chẳng muốn siêu độ đàng hoàng, bệnh sẽ không lành đâu nhé! Hãy nhớ kỹ lời tôi nhắc nhở.
Bội tín bỏ mạng
Quả nhiên đến ngày thứ ba, chứng rét run trên người ông Trương biến mất. Ngày thứ bốn thứ năm ông đã có thể xuống giường bước đi như người bình thường. Đến ngày thứ bảy thì khỏi hẳn chỉ còn thấy hơi yếu chút thôi.
Nhưng qua ngày thứ tám, ông không đi thỉnh Đại sư tới, bởi ông nghĩ: Mình đã được khỏe, xem như bệnh lành rồi, thì còn đến thỉnh Đại sư làm chi nữa? Cho dù ổng có là thần tiên, mình cũng không muốn gặp người biết rõ chuyện xấu mình từng làm.
Qua ngày thứ chín, bệnh bỗng tái phát mãnh liệt, mức độ còn nặng và nguy hiểm hơn trước đây. Toàn thân ông rét run, răng va lập cập, mặt tái nhợt, nhìn như người sắp chết. Tình thế cấp bách, vợ ông vội kêu xe đến mời Đại sư, nhưng Đại sư đi vắng vài ngày nữa mới về. Chưa tới hai ngày Ông Trương đã mạng vong. Sau đó, tôi hỏi Đại sư, vì sao ngài cố tình tránh mặt đi vắng?
Đại sư đáp:
– Gặp hạng người bội tín, chẳng có lòng tin, hành xử vô lương tâm. Tôi chẳng thể nào chữa trị, vì chỉ phí công vô ích. Hãy xem ông ta hại cô em vợ, tính thêm đứa con trong bụng nữa thì là hai mạng người, tội này lớn lắm!
*
Vì sao tôi biết rõ chuyện, nhưng vẫn muốn ông ta tự mình nói ra? Chính vì muốn tạo cho ông ta có cơ hội phát lộ sám hối. Tự mình thú nhận kể tội trước thân nhân. Nhưng ông ta một bề không biết lỗi, không có chút tâm ăn năn. Hạng người như thế, tôi làm sao có thể giải oan giúp cho được?
Oan có đầu, nợ có chủ, đành phải đẻ oan quỷ đến bắt ông ta đi thôi! Đại sư còn kể cho tôi nghe nhiều chuyện nhân quả báo ứng có thật. Những kẻ hại người, vướng phải quái bệnh ngài gặp rất nhiều. Số khỏi bệnh đa phần là những kẻ biết ăn năn sám hối.
Chuyện nhân quả báo ứng có thật: 4. Kiếp sau của Chu Du
Một pháp hữu trong nhóm bạn đồng tu của tôi xin tạm gọi là cô X. Dung mạo xinh đẹp, có năng khiếu âm nhạc bẩm sinh. Tuổi còn thơ đã là ngôi sao nhỏ, sớm lên sân khấu biểu diễn. Năm 2000 cô phát tâm quy y học Phật và ngưng ca hát tính đến nay đã hơn 10 năm. Cô tài hoa, xinh đẹp, khuôn mặt thanh thoát, luôn toát ra nét anh hùng oai phong. Dù sống phong lưu quyền quý, nhưng không hiểu kiếp trước cô đã tạo nghiệp chi, mà đời này chịu rất nhiều bệnh lạ:
Khi đến tiệm may đồ, hễ y phục vừa chạm vào da, thì toàn thân cô giống như bị roi đánh, nhìn rất đáng sợ. Tay cô mà bị ngứa thì nhìn cũng giống như bị roi đánh, vì có từng lằn đỏ nổi lên. Thậm chí đối với ánh sáng huỳnh quang cô cũng bị dị ứng. Hễ ở trong phòng có ánh sáng này chừng 10 phút, là da cô nổi đỏ. Rửa mặt cũng bị nổi đỏ đầy mặt, phải mười phút sau mới hết.
Dù có đến các y viện, khám đủ bác sĩ Đông lẫn Tây thì họ đều nói: Cô bị bịnh mề đay mẫn cảm, trong máu có độc. Năng lực miễn dịch đề kháng cao, do hệ thống phòng vệ quá mức, giống như kiểu: “Ngay cả cỏ cây cũng nghi là giặc”. Cô tốn tiền chữa trị nhiều mà bệnh không thuyên giảm.
*
Năm 2001, cô lên Ngũ Đài Sơn lễ Bồ tát Văn Thù. Qua hôm sau thì không hiểu sao mặt cô nổi đỏ và sưng phù. Cô sợ nên chuẩn bị quay về Bắc Kinh khám bệnh. Lúc ấy, sư phụ cô an ủi giải thích: Không nên lo, đây là hiện tượng tiêu nghiệp! Nghe nói thế, cô an tâm phần nào nên không về Bắc Kinh nữa.
Cô dẫn mấy người bạn cùng đi lễ khắp Ngũ Đài. Từ Ngũ Đài Sơn quay về, cô rửa mặt xong thì hết thấy sưng. Kể từ đó độ mẫn cảm của da cũng giảm hơn phân nửa. Tận đáy lòng cô rất tri ân Bồ tát Văn Thù đã từ bi gia hộ. Sau khi cô phát nguyện ăn chay trường thì bệnh trạng giảm đi sáu bảy phần. Đến nay cô đã ăn chay hơn mười năm, song chứng bệnh vẫn chưa dứt tuyệt gốc.
Mấy năm trước, mẹ cô mộng thấy nhân duyên kiếp trước của hai người. Bà thấy con gái kiếp quá khứ là một Nguyên soái tóc xanh trẻ tuổi. Còn bà là một danh tướng đầu bạc dưới trướng của vị nguyên soái này.
Tỉnh dậy bà hiểu ra, hèn gì mà đời này, con gái vẫn có thói quen thích chỉ huy bà. Bà cũng một bề nương tựa, nghe theo, phục vụ. Cũng có lúc bà thấy con gái vượt quá phận, dám sai sử bà, nên tỏ thái độ không vui. Mẹ và con đều có tính quật cường, lãnh đạo nên thường xảy ra xung đột. Mẹ cứ thỉnh thoảng bị lâm vào cảnh con chỉ huy mà không biết tại sao.
Chuyện nhân quả báo ứng có thật: Tiền kiếp là Chu Du
Tháng 7 năm 2012, dưới Phật lực gia trì, nhân duyên khuất tất mẹ con được một vị đồng tu thông tuệ tình giải ra đáp án. Sau khi đại lễ hoàn tất, mọi người đang ngồi trò chuyện thì vị thông tuệ bỗng im bặt, nhìn chăm chú vào cô X, đầy vẻ ngạc nhiên. Cô X thấy vậy thì mĩm cười hỏi:
– Sao ông nhìn lạ thế, đã thấu tiền kiếp của tôi rồi phải không?
Vị này nghiêm trang gật đầu, đáp:
– Tôi nhìn có một trại quân vào thời cổ đại, vị nguyên soái thập phần oai vệ anh tuấn chính là cô, đang đóng trú ở đó! Lão sư Trịnh Bá Đức nghe vậy liền hỏi:
– Ông xem trên lá cờ của vị nguyên soái này ghi chữ gì?
– Ô! Tôi nhìn thấy rồi, là chữ “Chu”!
Họ “Chu” ư? Chúng tôi đồng suy nghĩ, ông tướng “Chu” này thuộc triều đại nào đây? Vị thông tuệ nhắm mắt một lát thì nói:
– Tôi nhìn thấy rồi: Là một nam tử trẻ trông rất uy vũ anh tuấn, mọi người chung quanh đều gọi cô là Đô đốc”
– Đô đốc ư? Chúng tôi đồng lên tiếng hỏi, nhìn nhau ngần ngơ.
– Phải! Cô chính là Đô đốc Chu Du của nước Ngô thời Tam quốc. Mẹ cô là tướng quân Hoàng Cái nổi danh với khổ nhục kế “trá hàng” để gạt Tào Tháo.
Hóa ra hai mẹ con họ là Chu Du và Hoàng Cái, hai vị tướng danh đồn vang dội? Không riêng gì mọi người, cô X cũng vô cùng kinh ngạc.
Sám hối khỏi bệnh
Vị thông tuệ kể rằng: Ông nhìn thấy nhiều tướng sĩ bị thiêu chết, không còn mặt mày, tứ chi thi thể tàn khuyết. Rất nhiều người hiện nay còn chìm trong ác đạo, thọ khổ không thể nói. Một số bọn họ đang hiện thân ở trước chúng ta, thỉnh cầu siêu độ cho họ.
– Do cô hiện tại còn phúc báu lớn, nên oan gia trái chủ không thể quấy rối cô được, nhưng cô nhất định phải sám hối. Phải dốc sức giúp cho những oan gia bị hại này được siêu thoát, họ thật quá thảm thương!
Nghe đến đây, cô X rơi lệ, phát tâm sám hối. Cô hướng về các chúng sinh bị hại thốt lời xin lỗi, và phát nguyện dùng Phật pháp làm lợi cho họ.
Đô đốc Chu Du vào thời đó, là vị nguyên soái trẻ tuổi oai hùng, tài hoa xuất chúng, danh lưu truyền khắp thiên hạ. Song do sát sinh nhiều nên ông chỉ sống tới 36 tuổi. Hiện thời là 2012, là năm rồng, cũng là năm mệnh vận 36 tuồi của cô trong đời này.
*
Nhờ cô tu theo Phật pháp nên sự việc có thể cứu vãn. Cô hiểu được vì sao mình bị nhiều bệnh khổ và đã tìm ra đáp án. Riêng tôi cảm thấy, do tiền kiếp là Chu Du nên đời nay cô vẫn còn mang theo hào khí anh hùng. Trong “Tam quốc diễn nghĩa”, La Quán Trung tả Chu Du bị chọc tức chết. Nhưng đó chỉ là lời bịa đặt chứ không phải sự thực. Đời này xem hậu thân Chu Du tính cách vẫn hào sảng, khoan dung, rất thích hành thiện bố thí, rộng kết duyên lành.
Cô X đã phát tâm sám hối, nguyện từ đây dùng Phật pháp làm lợi ích cho họ. Bệnh cô nhờ đó được tiêu tan. Tín tâm càng thêm kiên cố, thu được kết quả tốt đẹp.
Đây là tất cả những gì tôi chứng kiến và viết ra trung thực, bạn cỏ thể không tin. Nhưng tôi hi vọng câu chuyện nhân quả báo ứng có thật này sẽ đem đến lợi ích cho những ai hữu duyên đọc đến nó.
Chuyện nhân quả báo ứng có thật: 5. Quả báo tiền kiếp
Tôi tốt nghiệp Đại học khoa Trung Văn, hiện đã kết hôn và có một con trai, nhưng tâm tư tôi luôn khao khát được xuất gia. Do vậy mà mỗi khi tôi đi chùa thường bị chồng bất bình, dẫn đến gây cãi với nhau luôn. Chồng tôi cương quyết nói: “Ở nhà tu cũng được, không cần phải xuất gia!”. Tôi không đồng ý, nên thường tranh cãi với anh. Chồng tôi không chịu nổi bực phiền, do vậy mà gia đạo chúng tôi thường bất hòa, rối rắm.
Cuối tháng hai năm ngoái, phát sinh một chuyện rất đau lòng: Hôm đó chồng tôi trực đêm ở bệnh viện để chăm sóc bố Chồng bị ốm. Chỉ còn tôi và đứa con trai nhỏ ở nhà. Nửa đêm hôm đó, bỗng có một tên mặc y phục đen, bịt mặt, tay cầm mã tấu, đột nhập. Hắn xông vào phòng tôi, đánh tôi bị thương rồi dùng sức mạnh cưỡng hiếp tôi. Trước khi bỏ đi hắn còn cướp đoạt tiền bạc, tư trang của tôi.
Khi ông xã về biết chuyện, anh bừng bừng phẫn nộ, băng bó vết thương cho tôi, rồi đưa tôi đi viện. Lần này tôi bị tai nạn thống khổ bất ngờ, trong lòng không ngừng cầu Bồ tát gia hộ che chở: “Xin đừng có phong ba bão táp nổi lên trong gia đình tôi nữa”.
*
Nửa năm sau tôi vẫn luôn nằm thấy ác mộng. Không những thế mỗi khi ông xã muốn thân mật gần gũi, thì tôi luôn phản ứng kinh hoàng. Thậm chí tôi còn cho ông xã là tên côn đồ muốn cưỡng hiếp tôi. Vì vậy tôi rất chán ghét hành vi thân mật của chồng, thậm chí đối với phái nam cũng sinh đầy ác cảm.
Không lâu sau đó chúng tôi dời về quê ở, những ám ảnh trong quá khứ cũng dần phai nhạt. Hằng ngày tôi bắt đầu chí thành tụng kinh lễ Phật, trải qua một thời gian dài. Có lẽ tâm thành của tôi đã cảm động đến chư Phật, Bồ tát nên năm ngoái tôi được gặp sư phụ trí tuệ của mình. Ngài rất thông cảm và hết lòng hóa độ tôi. Sư phụ đưa tôi lên chánh điện thắp hương và mời thỉnh oan gia trái chủ ra mặt, để tháo gỡ oan kết. Lúc đó tôi cực kỳ thành tâm, tha thiết sám hối, cầu nguyện. Không ngờ chiêu cảm được sự linh ứng hiển hiện.
Chẳng mấy chốc thì oan gia thứ nhất xuất hiện: Có một đứa bé gá vào thân một tín đồ trong chùa tìm tôi, thái độ tỏ ra hết sức oán hận. Cháu nói mình là bé gái bị tôi phá bỏ, khiến tôi sợ thất kinh hồn vía. Sau đó tôi nhớ lại hồi mới kết hôn tôi uống thuốc ngừa thai mà không hề biết đang mang thai. Vô tình tôi đã làm chết một sinh mạng bé bỏng bất hạnh.
*
Bé gái bảo: Vì muốn báo thù ác tâm của tôi, nó thường quấy phá cho con trai tôi khóc la ầm ĩ và khóc rất lâu. Hèn gì mà thằng bé vô duyên vô cớ cứ khóc thét hoài và khóc rất hung. Có lúc còn tỏ ra bướng lì khó dạy, chỉ ưa chơi đùa một mình và hay cãi lời. Hễ bảo nó đừng chơi đồ nguy hiểm thì nó luôn làm ngược lại. Thỉnh thoảng bé còn tự ý chạy ra giữa đường, cha mẹ đuổi theo kêu cháu cũng chẳng thèm quay đầu lại. Do vậy mà nhiều lúc không nhẫn nổi, tôi phải đánh đòn thằng bé. Nhưng kể từ khi có duyên lành niệm Phật, thì thằng bé hiền đi rất nhiều, đây là hiện tượng rất lạ.
Oan gia thứ hai là một cô gái. Cô nói rằng kiếp trước tôi là nam nhân.
Vào kiếp đó cô có ý định không kết hôn và khao khát đi tu. Nhưng do tôi nuôi ác ý muốn chiếm đoạt để có được cô, nên đã thừa dịp cưỡng hiếp. Khiến cô mang thai và sinh ra một đứa con, làm cô ôm phiền muộn u uất mà chết. Vì tâm nguyện xuất gia đã bị tôi phá, nên cô ôm mối thâm thù đại hận. Cô luôn muốn báo oán tôi, do vậy mà thần thức thường quanh quẩn bên tôi. Tạo ra đủ chướng ngại quấy phá, ngăn cản tôi tu hành!
*
Cô khiến tôi tâm tuy hướng Phật, nhưng không có cơ may được tiếp cận Sư phụ hay nghe kinh thính pháp. Còn nữa, cô đã khiến cho hôn nhân của tôi rơi vào khổ não, bế tắc, vô phương tự cứu. Sau đó cô trả thù thêm, là điều khiển tên côn đồ cưỡng hiếp và cướp đoạt tiền tài trang sức của tôi. Cho tôi nếm lại cảm giác bị cưỡng hiếp mà kiếp xưa cô phải chịu. Khiến tôi thân tâm đều bị dày vò, thống khổ đến không muốn sống.
Bây giờ tôi mới hiểu ra, đời này sở dĩ tôi bị người cưỡng hiếp, bị chém, bị thương là quả báo đời trước. Suốt thời gian ác báo ập đến, tâm tôi rất bất ổn. Tôi không ngừng than oán, thầm trách tại sao chư Phật, Bồ tát không che chở tôi? Vì sao cảnh sát không phá được án để tóm hung thủ và trừng trị…
Nhưng bây giờ, sau khi đã hiểu rõ nhân quả rồi, tôi liền phát nguyện trước Phật: Từ nay về sau con nguyện nỗ lực tu hành, hoàn toàn dứt ác hành thiện. Xin nghiêm trì giới luật, hành đúng theo lời Phật dạy. Nguyện sẽ giúp người hiểu nhân quả, liễu giải Phật pháp. Đối với chồng và con, xin hết dạ chăm sóc yêu thương, không bao giờ dùng tâm sân hận để cư xử.
*
Tôi phát nguyện chưa được bao lâu, thì đã xảy ra nhiều điều kỳ diệu, ngoài sức tưởng tượng! Bầu không khí trong gia đình thay đổi, biến thành ấm áp hòa thuận. Chồng tôi hồi xưa có tính hay ghen tuông, tôi làm gì cũng bị anh nghi ngờ, không tin. Chỉ càn tôi trò chuyện với ông nào đó vài câu, là đã bị anh dòm ngó rất khó chịu, mất tự do. Nhưng bây giờ, bất kể tôi đi với ai, làm gì, nói gì… anh hoàn toàn không nghi ngờ.
Nếu tôi có bàn luận đạo pháp cùng ai, anh rất hoan hỷ, mà còn ở cạnh bên chăm chú lắng nghe, tỏ vẻ rất thú vị. Anh cũng không hạn chế tôi hành thiện, ngược lại còn cổ vũ, khuyến khích. Anh không hề ngăn tôi đi gặp Sư phụ, nhờ vậy mà tôi được tự do học pháp nghe kinh.
Ba bốn năm trước, tôi và anh thường gây cãi ầm náo không ngừng, bầu không khí trong nhà rất u ám. Nhưng từ khi tôi quyết tâm tu sửa, thệ dứt ác tu thiện, trong vòng một tháng ngắn ngủi, gia đình tôi đã hòa thuận. Hiện giờ cả gia đình tôi đều ăn chay trường, con tôi rất ngoan và dễ dạy, khác hẳn thuở xưa. Mặc dù cháu ăn chay, nhưng sức khỏe thể trạng đều phát triển cực tốt. Mọi người ai cũng khen: Con tôi Thiên đình no đầy, rất có hảo tướng và tư cách đại trượng phu.
(Chuyện nhân quả báo ứng có thật – Theo Báo ứng hiện đời)
Tuệ Tâm 2019.